28.4.13

rất nhảm

Tâm tình không tốt. Nên nhìn đâu cũng thấy khó chịu.

Vừa đọc đâu đó, nói rằng ngôn tình thế này kia, phim Hàn làm theo ngôn tình thế này kia. Điều này nhận ra từ lâu. Cũng lâu rồi không xem phim Hàn, vì chỉ có một đề tài tình yêu diễn mãi.

Điều đáng nói là nói ngôn tình này nọ nọ kia mà lại chưa từng đọc cuốn ngôn tình nào. Chỉ đang nhận định về mặt học thuật của vấn đề, chưa đọc, chưa thử thì làm sao review (tiếng Việt là gì ấy nhỉ?). Review dựa trên review của người khác, và tin tưởng hoàn toàn vào review của người khác, thì không khoa học chút nào. Ít ra đó không phải là cách làm tôi được dạy (làm nghiên cứu khoa học) và cách tôi xử việc, xử người.

Tôi cũng từng nghi ngại ngôn tình, chick-lit, romance. Thế rồi sao? Hiện giờ tôi tìm được Đường Thất Công Tử, Sophie Kinsella, và Julia Quinn, tác giả của từng dòng văn học trên. Tôi thưởng thức cách họ sử dụng ngôn ngữ. Dòng văn học chỉ là phương tiện họ chọn lựa để thể hiện tài năng mà thôi. Tôi tin là chỗ nào cũng có ngọc sáng, tìm được hay không là tùy duyên thôi. Không tìm mà phủ nhận hoàn toàn thì thật là thất sách.

À, đã làm kẻ xuôi theo thời thế, đã đọc thử 50 shades of grey, không chịu nổi quá nửa cuốn. Viết quá kinh, và cả không chịu được dạng BDSM thế này. Ít ra biết được thế nào là Erotica và nó không hợp với mình. (mà có khi hợp cũng không chừng ;_;)

22.4.13

...

Con người ta có thể một ngày thức dậy, cảm thấy không còn yêu nữa hay sao?

Nói không yêu thì lập tức không yêu, có thể dễ dàng như vậy sao?

Khử tà diệt ma

Hồi lâu, tôi gặp được cụm từ "stuck in the time capsule", có lẽ đại loại là "mắc kẹt trong đường hầm thời gian". Tôi thích thú lắm, cứ như đang miêu tả tôi vậy. Nói ngắn gọn thì là nhiều thứ mới không hấp dẫn được tôi, nhiều thứ cũ thì cứ lẩn quẩn trong tâm trí.

Mỗi tháng tôi vẫn theo dõi phim mới của TVB đều đặn, nhưng thật ít phim làm tôi chịu ngồi coi đi coi lại hay là cứ bật làm nền khi làm việc. Bộ phim gần nhất của TVB có ảnh hưởng nhu vậy có lẽ là "Gia hảo nguyệt viên". Nhưng làm tôi day dứt suy nghĩ lại là phim của ATV. Có lẽ đơn giản vì phim TVB thường có kết thúc viên mãn, còn phim ATV thường có kết thúc mở. Vâng, kết thúc buồn vẫn là tốt đẹp hơn kết thúc mở.

Phim ATV tôi coi không nhiều. Bộ phim gần đây nhất tôi kiên nhẫn coi không rõ là "Hỏa hồ điệp" hay "Truyền thuyết mỹ nhân II". "Tình đêm Trung Hoàng I/II" có lẽ hay và kịch tính nhưng tôi không đủ kiên nhẫn coi hết. Hai bộ phim làm tôi suy nghĩ hoài là "Dương gia tướng" và "Khử tà diệt ma". Dương gia tướng là vì Gia Luật Hạo Nam và Dương Bài Phong, đã nói nhiều rồi, và có lẽ sẽ nói tiếp ở một bài khác.

"Khử tà diệt ma" có 3 phần. Phần 1 chặt chẽ logic nhất và đáng xem nhất. Phần 2 khá lỏng lẻo, tính cách nhân vật cũng ít nhất quán, nửa trước vẫn có nhịp của phần 1, nửa sau một số nhân vật chết nên hơi bị hụt hẫng. Phần 3 quá rời rạc, thiếu nhất quán, rất khó hiểu, cũng làm tôi khá thất vọng vì thiếu nhiều nhân vật của các phần trước. Nhưng điểm sáng chính là sự sáng tạo, rất sáng tạo của kịch bản, nhất là phần 3. Kịch bản phần 3 chỉ cần trao chuốt cho chặt chẽ như phần 1 thì nhất định hoàn hảo.

Phần 1 là phần duy nhất tôi download về máy để xem lại. Nên chỉ bàn về phần 1 ở đây.

Khử tà diệt ma đặt ra tình huống ngang trái là thiên sư (người bắt ma) có tình cảm với cương thi (thây ma - theo cách dịch của phim, ma cà rồng - theo cách nói hiện nay). Tình huống này còn nan giải hơn là người yêu cương thi (Twilight, anyone?).

Câu chuyện mở ra với mốt tình tay ba Mã Tiểu Linh (thiên sư) - Phương Thiên Hữu (cương thi) - Vương Trân Trân (người), sau trở thành quan hệ bốn người Mã Tiểu Linh - Phương Thiên Hữu - Vương Trân Trân - Sơn Bản Nhất Phu. Mã Tiểu Linh và Vương Trân Trân đều yêu Phương Thiên Hữu. Phương Thiên Hữu yêu Mã Tiểu Linh nhưng không nỡ phụ lòng Vương Trân Trân. Sơn Bản Nhất Phu yêu Vương Trân Trân.

Điều làm tôi nhớ mãi và không thỏa mãn nhất là tính cách của 4 con người này vô cùng cố chấp, cố chấp đến cùng cực. Nói tệ một chút là tính cách nhân vật một chiều, không có phát triển xuyên suốt bộ phim. Nhưng thôi được, cứ chấp nhận tính cách của họ như thế đi.

Mã Tiểu Linh và Phương Thiên Hữu đều có tình cảm với đối phương và đều biết đối phương có tình cảm với mình. Thế nhưng họ sợ làm tổn thương cô gái ngây thơ thánh thiện tốt bụng như thiên thần là Vương Trân Trân, nên họ không đến với nhau. Trước đây tôi cảm thấy nút thắt này là lỗi của Trân Trân. Vì sao cô quá lương thiện, quá yếu đuối, đến nỗi người ta sợ làm tổn thương cô. Tính cách của cô ép buộc người ta thà nói dối cô chứ không để cô đối diện với sự thật đau lòng.

Nhưng giờ tôi lại nghĩ đây là lỗi của Tiểu Linh và Thiên Hữu. Tại sao lại tước đoạt quyền được biết của Trân Trân? Cô ấy không hề yếu đuối như họ đã nghĩ. Cho dù cô ấy không thể chấp nhận được sự thật, lừa dối cô ấy cả đời không phải là một cách giải quyết hay. Thiên Hữu rất rõ ràng anh yêu ai. Tại sao anh lại chọn tổn thương Tiểu Linh chứ không phải tổn thương Trân Trân? Vì Tiểu Linh mạnh mẽ hơn? Cho là phải bảo vệ kẻ yếu, nhưng cớ gì anh lại chọn tổn thương người mình yêu? Điều này làm nhớ lại cái nguyên do của nguyên bộ truyên gần cả ngàn trang "Huyền của Ôn Noãn" (tôi chỉ đọc đúng một lần), đó là cô gái chọn hy sinh tình yêu của mình, chọn hy sinh chàng trai, bởi vì đối với cô, chàng trai chính là sinh mạng. Hy sinh anh chính là cô đang hy sinh bản thân mình. Vâng, điểm sáng về lý luận duy nhất tôi nhớ được. Đem áp dụng vào tình huống của Thiên Hữu và Tiểu Linh có lẽ không sai mấy. Nhưng cái lý luận này có công bằng với người bị đem hy sinh hay không? Có lẽ Tiểu Linh thấy công bằng, còn anh Chiếm Nam Huyền thì không (nên mới sinh ra cả ngàn trang tiểu thuyết ấy).


6.4.13

Credibility

My credibility is well low.

It is heartbroken to be indirectly informed that.

Any reasons upset.