Thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn.
Gần đây nghĩ nhiều về chữ "chung thủy". Chung thủy nghĩa là trước sau. Trước sau như một, trước thế nào, sau thế đấy.
Sao mà chung thủy cho được? Thời thế thay đổi, sự vật sự việc thay đổi, hoàn cảnh thay đổi. Làm sao mà lòng người vẫn yên một chỗ được. Mình chỉ dựa vào vật lý mà nói thôi. Cái gì cũng vận động. Cái "thủy" đó chỉ đúng ở chính xác hoàn cảnh đó, con người đó, thời gian đó. Còn bây giờ, hoàn cảnh khác, thời gian khác, con người cũng khác, sao đòi hỏi xử sự giống với ngày xưa được. Nhớ hình như trong "nếu biết trăm năm là hữu hạn", tác giả có viết đại loại là đòi hỏi một người mãi không thay đổi là một đòi hỏi ích kỷ.
Mình không biết. Mình cũng giả dối lắm. Tình bạn của con gái nhiều khi không biết đâu là thật đâu là giả.
Mình lúc nào cũng chậm một bước so với người ta. Người ta đã thay đổi từ lâu. Mình vẫn còn loay hoay ở chỗ cũ để rồi tự hỏi sao không thể tiếp tục như cũ. Tới giờ dù nhận thức được mình đã bị lạc hậu, mình vẫn tự hỏi, sao người lại thay đổi? Sao không thể như ngày xưa? Tiệc tàn rồi nhưng mình vẫn còn ngẩn ngơ đòi nâng ly.
Tận nhân lực, tri thiên mệnh. Cố hết sức rồi thì mới hiểu được ý trời. Mình chưa cố hết sức. Nhưng mình không biết phải cố thế nào. Lòng người làm sao mà quản. Mình thậm chí còn không đọc được lòng người.
Mình thật sự nhớ ngày xưa.