Thật ra còn đọc cùng lúc với Ma thổi đèn (Thiên Hạ Bá Xướng). Truyện nào cũng viết ở ngôi thứ nhất, nhân vật chính tất thảy xưng "tôi", làm mình muốn lộn cả lên.
Sinh năm 1980: mình còn không nhớ nổi tên anh nhân vật chính. Câu chuyện của anh ta lấy cột mốc là những người con gái đi qua đời anh. Không ai có kết cuộc tốt đẹp. Thật rất thê thảm, kẻ thì chết, người thì sắp phát điên. Anh nhân vật chính có lẽ cũng ba phần điên loạn rồi. Anh ta sinh ra trong gia đình khá giả, có địa vị xã hội, cả đời không lo ăn, không lo mặc. Thế nên anh ta không biết phải lo cho cái gì, không biết phải làm gì với cuộc đời dài đằng đẵng của mình. Lạ là anh ta rất kiên nhẫn gặm nhắm nỗi khốn cùng của mình, mà không chạy đi nhảy lầu cho xong. Mình không hiểu nổi và cũng không muốn hiểu cảm giác của những con người như vậy. Thầy của mình từng nói chạy ăn từng bữa cũng là một động lực, mà một mục tiêu đời người, không cần phải vật vã đau khổ tìm kiếm. Những người đủ ăn, đủ mặc, đủ danh vọng, đủ địa vị, họ sống tiếp để làm gì?
Cô gái năm ấy: truyện thanh xuân vườn trường, chạm vào điểm yếu của mình, nên đọc với một tâm lý đọc cho biết là đã đọc. Tên truyện đã nói lên nội dung: câu chuyện về cô học sinh được lòng rất nhiều nam sinh trong trường. Cuối cùng cô ta chằng thành với ai trong bọn họ cả. Câu chuyện này cũng là hồi ký của chính tác giả. Trong tích tắc ở đoạn gần cuối, mình không hiểu, nhưng lại rất thích hành động của nhân vật "tôi" (chính là tác giả). Vì cô học sinh không ủng hộ lý tưởng của anh ta, anh ta đã nói chấm dứt mối quan hệ mập mờ của hai người bọn họ, mối quan hệ gần tám năm. Anh ta nói được, làm được. Anh ta vẫn thường xuyên nhắc đến cô, nhớ đến cô, nhưng tuyệt không hề mở lời để quay trở lại. Ngay cả khi cô ta nói cô ta đã thích anh ta, cô ta đã từng hi vọng anh ta chia tay bạn gái mới để quay trở lại theo đuổi cô. Mình thích sự quyết tuyệt của anh ta. Nhiều khi cái khó nhất là bước ra bước đầu tiên. Đã bước ra rồi thì nhìn thấy trời cao đất rộng, không phải là tuyệt lộ như bản thân đã từng nghĩ.