Hình như bị bệnh thích ngược đãi tinh thần hay cái gì đó nhẹ hơn nhưng tương tự vậy.
Đã từng nói với thầy, em thấy nghi ngờ bản thân trầm trọng khi mà thầy bắt đầu đồng ý với em.
Vì bình thường thầy chẳng bao giờ đồng ý ngay mà phải trải qua một quá trình tranh luận kịch liệt và thường là em không thắng. Trong quá trình đó nhận ra được nhiều chỗ mình làm sai và nhận thức hết sức rõ ràng thế nào là sai thế nào là đúng. Còn khi thầy đồng ý liền, vấn đề chẳng được thầy phân tích mổ xẻ, chẳng biết có đúng thật hay không.
Hiện giờ cũng vậy. Một người thầy khác chỉ sửa tiếng Anh, không nhận xét gì về nội dung. Cảm thấy sợ hơn bao giờ hết, hơn cả nếu như thầy nói phần này không được, phần kia không được.
Có lẽ nên đợi thầy về đọc bản nháp, lôi ra một đống lỗi và la cho một trận mới cảm thấy tự tin được chút.
Có lẽ nên nói với thầy, dù sao thì cũng là những lần cuối cùng được nói chuyện với thầy.
.
Nói thật có lẽ thầy là người hiểu tôi nhất. Không phải hiểu về thói quen như thích màu gì nhất, thích ăn gì nhất. Thầy hiểu tính tình và cách suy nghĩ của tôi. Dường như đọc được suy nghĩ của tôi. Những chuyện như em cứ nói bài chưa xong chưa xong, thì thầy nói theo tính em lúc nào cũng đòi hoàn mỹ, thì phần chưa xong chắc cũng khá rồi, cứ nộp đi.
Thật ra lúc nào cũng có một mơ ước là được quen biết với thầy lúc trẻ. Rất muốn biết người 18-20-24 tuổi như thế nào mới trở thành thầy bây giờ.
No comments:
Post a Comment