28.5.14

Bạn trên mạng

Mới để ý là hơn phân nửa số blog mà mình theo dõi đã ngưng hoạt động từ lâu. Người ta đã ngưng viết lâu rồi. Chỉ còn một độc giả ngày ngày ra ra vào vào.

Thế nên, duy trì một công việc trong một thời gian dài không phải là dễ. So sánh khập khiễng một chút thì sống được thêm một ngày đã là một nỗ lực rất lớn rồi. Sống để mà hít thở thôi, đối với tôi, cũng là một nỗ lực rồi. Còn sống là tốt rồi. Còn rừng xanh, lo gì không có củi.

Tôi ở trên thế giới mạng này cũng gần mười năm rồi. Nhưng không có bạn trên mạng. Người cô độc thì luôn là người cô độc. Đọc được trên mạng thế này: cô đơn là không ai muốn gần bạn; cô độc là bạn không muốn gần ai. Cũng không sai mấy.

Tôi cũng không biết mình sẽ viết blog này đến khi nào. Nhưng tôi đã học được nguyên tắc là cái gì cũng phải làm cho xong. Tôi sẽ không để dở dang việc gì lúc rời đi.

(Như là những tiểu thuyết trên mạng, được hoàn thành mới là điều lạ, ngưng giữa chừng là rất bình thường. Vì điều này mà tôi quyết tâm không đọc truyện trên mạng. Với tư cách là một người viết (dù không phải viết tiểu thuyết), bỏ rơi độc giả là thất bại của người viết, không nghĩ tới độc giả cũng là thất bại của người viết.)

9.5.14

[Review] Ngân thành cố sự - Lý Nhuệ

Đọc xong đúng ngày 30/4.

Đọc được Lý Nhuệ đã nói thế này: "Tính vô lý của lịch sử đã tàn nhẫn dìm chết sinh mạng con người, khiến tôi thể nghiệm sâu sắc rằng lịch sử vô lý nhất lại được tạo ra từ nhân loại có lý tính nhất, con người tự tạo ra cảnh khốn cùng không thể giải thoát của chính mình."

Mình vẫn chưa xác định lập trường cho bản thân. 

Mình giống Lý Nhuệ ở một chỗ là đều thích những đoạn tả con trâu. 

Đọc xong Biên thành của Thẩm Tùng Văn thì đọc liền Ngân Thành cố sự của Lý Nhuệ. Mở đầu cả hai đều tả cảnh vật, sinh hoạt của người dân ở một vùng quê. Nhưng giọng văn hoàn toàn khác nhau và mình thích Lý Nhuệ hơn. Ông viết bình thản, từ tốn nhưng không xa cách, lãnh đạm. Lời vă đẹp đẽ, hoa lệ vừa đủ. Đọc văn ông cảm giác như uống nước mát trong một ngày mát mẻ. Cảm giác trong lành, thoải mái.

Văn của Thẩm Tùng Văn thì khác. Câu văn cũng đẹp, cũng hay, nhưng chứa quá nhiều tình cảm, quá sức tiếp nhận của mình. 

Gần đây đã đọc liên tục Quách Kính Minh, Hàn Hàn, Thẩm Tùng Văn, Lý Nhuệ. Hai trẻ, hai già. Mỗi người một giọng văn riêng biệt, thật rất khá.

Vẫn còn thiếu nợ Giả Bình Ao. Vẫn chưa đọc xong Phế đô.