20.11.15

20.11.2015 (cont)

"Có lẽ sẽ có một ngày nào đó, tôi sẽ uống cạn một ly trà cuối cùng của hồng trần, rời bỏ ba ngàn thế giới, đổi lấy một đời bình an. Là lạc lối quay lại hay thiền định ngộ đạo cũng không quan trọng. Sau đó, núi lạnh đường mòn, cưỡi ngựa trắng mà đi, uống hết nước ngàn sông, thưởng Thiền trà ngắm mây gió nhẹ bay." -- Ơ, thế đã làm chưa? Có cỡi ngựa trắng không?

"Cược sách pha trà, tựa lầu nghe mưa. Tháng ngày của Thiền luôn tĩnh lặng vô thanh như thế." - "Nghe mưa" mà vô thanh à? Hay "thanh" ở đây có nghĩa gì khác mà mình chưa biết?

"Đối với thời gian, chúng ta không cần kinh sợ, nó đem đến sự sướng khổ cho chúng sinh, bản thân chúng ta cũng già đi trong sự vô tình." -- Là sao? Là sao? Tại sao không cần kinh sợ? Già đi trong sự vô tình là sướng hay khổ, là đáng kinh sợ hay thán phục? "Sự vô tình" là sao, là cái gì vô tình?

Thôi, mình bỏ thật đây.

20.11.2015

Bây giờ thì mình có thể khẳng định. Mình không có hợp với văn của Bạch Lạc Mai.
Đã cố gắng đọc xong cuốn "Gặp lại chốn hồng trần sâu nhất." Hầu như mỗi trang, từ lời mở đầu cho đến lời kết sách, mình đều có điểm không hài lòng, không đồng ý.

Đọc thử cuốn "Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên", từ ba đoạn văn đầu mình đã có phàn nàn. Không thể tiếp tục.

Bạch Lạc Mai muốn viết văn vẻ, thơ mộng, như sương như khói, như vẽ mây để tả trăng. Nhưng một là cố gắng quá thành ra sáo rỗng, hai là dùng cách viết này nhiều quá thành ra nhàm chán và giả tạo. Thật sự có nhiều câu nghĩa rất rỗng, có nghĩa là đọc lên nghe văn vẻ thế, nhưng chẳng chứa đựng thông tin, thông điệp gì.

"Đời người có bảy nỗi khổ, chúng sinh lưu lạc trong nhân gian, nếm hết mọi đắng cay, đổi lấy vị ngọt ngào." Ngoài trần thuật, câu văn này còn ý nghĩa gì nữa? Mà mình quá là trần tục, nên không cảm nhận được quan điểm của tác giả. Cứ gì sinh ra trên đời thì trở thành "lưu lạc trong nhân gian." Đời người có bao nhiêu mục tiêu, phải sống sao cho có ý nghĩa, sao gọi là "lưu lạc."

Bạch Lạc Mai viết dạng văn này trở thành quen. Cho nên kể chuyện lịch sử cũng dùng dạng văn này, thật là quá cảm tính, quá võ đoán. Lời này đang nói về cuốn "Gặp lại chốn hồng trần sâu nhất", tác giả kể về cuộc đời của Đạt Lai Lạt Ma, Tsangyang Gyatso. Mình có cảm tưởng cả quyển sách như một bài blog mà fan girl phát biểu cảm nghĩ về thần tượng. Tác giả vừa đọc tiểu sử, vừa viết vào lề tôi ái mộ người lắm, người thật đáng thương, thơ tình của người thật hay. Vô cùng cảm tính. Mình không coi đây là sách khảo cứu lịch sử, nghĩa là không phải cái gì tác giả viết ra cũng đáng tin. Nhưng mà giọng văn và phong cách của tác giả làm cho mình nghi ngờ toàn bộ sự kiện được trần thuật. Hơn nữa tác giả lặp lại rất nhiều cụm từ hoa mỹ, đến mức sáo rỗng đối với mình.

Lời mở đầu của tác giả trong cuốn này cũng làm mình vô cùng choáng váng. Mình biết có nhiều tác giả Trung Quốc hay bỏ chủ ngữ (là tác giả) trong một câu. Nhưng Bạch Lạc Mai viết liền ba câu dài không có chủ ngữ. Mình thật không quen với cách viết này. 

"Chúng sinh vạn tướng, tâm tình khác nhau, tạo ngộ đời người khác nhau, nơi chốn hướng về cũng khác nhau. Có người si mê bờ nước Giang Nam, trăng lạnh hoa mai thanh tao, có người tham luyến gió cát đại mạc, đìu hiu sông Dịch thê lương. Có người thích mơ một giấc mộng ẩm ướt dưới nếp nhà cũ, có người lại nguyện ý rời phố xa quê, đi tìm câu chuyện nhân quả chôn giấu trong hoang nguyên."

Quá là nhiều ước lệ, nhiều ý thơ. Trăm hoa đua nở thế này thì đâu mới là điểm nhấn, mới là trọng tâm. 

11.11.15

Hoa Thiên Cốt

Mình thật sự thuộc dạng rất đơ. Việc qua rồi mới bắt đầu có cảm giác. I am quite pathetically undrained.

Mình vẫn không biết Sư Phụ (Bạch Tử Họa) yêu Tiểu Cốt bằng tình yêu nam nữ từ lúc nào.

Nếu mình nhớ không sai, trong phim có 3 phân đoạn Sư Phụ ôm Tiểu Cốt. Phân đoạn 1 là khi ở trong động mở ra bởi thần khí. Phân đoạn 2 là khi Tiểu Cốt bị nhốt sau khi chịu đinh tiêu hồn. Phân đoạn 3 là khi Tiểu Cốt, lúc đó là yêu thần, chết. Trong 3 phân đoạn đó, mình chỉ nhìn ra phân đoạn 3 là Sư Phụ đang ôm người con gái mình yêu. Còn trong phân đoạn 1 và 2, Sư Phụ dù biểu hiện tình cảm rất dạt dào, nhưng vẫn là đang ôm tiểu đệ tử. Bạch Tử Họa thân vẫn là thầy, và yêu Tiểu Cốt bằng tình thương yêu của người thầy, người cha. Dù đoạn Ma Nghiêm nhỏ nước ao Tình lên tay Bạch Tử Họa đã chỉ ra là Sư Phụ đã yêu Tiểu Cốt từ trước đó, từ trước lúc người ôm Tiểu Cốt trong thiên lao.

Mình lại càng không rõ Sư Phụ biết Tiểu Cốt yêu mình bằng tình yêu nam nữ từ khi nào và phản ứng của người ra sao.

Thật ra coi Hoa Thiên Cốt mình rất là hoài niệm về bản thân. Mình cũng từng ngưỡng vọng sư phụ của mình như vậy. Mình có rất nhiều người thầy, nhưng người thầy làm cho cuộc đời mình thay đổi, dạy mình cách nghĩ cách sống, giúp mình tự thay đổi cả con người mình, thì chỉ có một mà thôi.

---
Fan-cam trên mạng có đoạn Sư Phụ hôn Tiểu Cốt. Ừ thì đã biết là Sư Phụ yêu Tiểu Cốt từ trước đó. Nhưng mình vẫn không cảm thấy tình yêu đó. Có lẽ mình đơ thật.