"Có lẽ sẽ có một ngày nào đó, tôi sẽ uống cạn một ly trà cuối cùng của hồng trần, rời bỏ ba ngàn thế giới, đổi lấy một đời bình an. Là lạc lối quay lại hay thiền định ngộ đạo cũng không quan trọng. Sau đó, núi lạnh đường mòn, cưỡi ngựa trắng mà đi, uống hết nước ngàn sông, thưởng Thiền trà ngắm mây gió nhẹ bay." -- Ơ, thế đã làm chưa? Có cỡi ngựa trắng không?
"Cược sách pha trà, tựa lầu nghe mưa. Tháng ngày của Thiền luôn tĩnh lặng vô thanh như thế." - "Nghe mưa" mà vô thanh à? Hay "thanh" ở đây có nghĩa gì khác mà mình chưa biết?
"Đối với thời gian, chúng ta không cần kinh sợ, nó đem đến sự sướng khổ cho chúng sinh, bản thân chúng ta cũng già đi trong sự vô tình." -- Là sao? Là sao? Tại sao không cần kinh sợ? Già đi trong sự vô tình là sướng hay khổ, là đáng kinh sợ hay thán phục? "Sự vô tình" là sao, là cái gì vô tình?
Thôi, mình bỏ thật đây.
No comments:
Post a Comment