Truyện kể về chuyện phản Thanh phục Minh của Hồng Hoa Hội, dưới thời vua Càn Long. Nhân vật chính của truyện là tổng đà chủ Hồng Hoa Hội, Trần Gia Lạc. Về phần nữ thì có lẽ không có nữ chính. Đầu truyện kể về Lý Nguyên Chỉ, rồi kể về Hoắc Thanh Đồng, rồi xuất hiện Lạc Băng, Chu Ỷ, sau có thêm Hương Hương công chúa Kha Tư Lợi. Nếu tính về việc có quan hệ tình cảm với nam chính là Trần Gia Lạc thì có Hoắc Thanh Đồng và Kha Tư Lợi. Mấu chốt của truyện nằm ở thân thế của Trần Gia Lạc và Càn Long. Bọn họ thật ra là anh em. Trần Gia Lạc chỉ có nét giống Càn Long, nhưng lại rất giống với vị quan Phúc An Khang. Vầng, hóa ra Phúc An Khang là con riêng của Càn Long.
Hồng Hoa Hội được Kim Dung tả là có thế lực rất lớn ở vùng Giang Nam. Có cả một đoạn Hồng Hoa Hội bao vây Càn Long lúc hắn xuất cung, và chiếm thế thượng phong. Thế nhưng trong những hoạt động quan trọng như là cứu Văn Thái Lai, đi Hồi Cương tìm bảo vật, hay cuối cùng là ám sát Càn Long chỉ có tổng đà chủ và các đương gia đích thân tiến hành, không hề có bóng dáng của những thành viên cấp thấp. Một bang hội to lớn như vậy mà những nhân vật cấp cao phải đích thân hành động hay sao.
Kim Dung miêu tả Trần Gia Lạc phong thái phiêu dật, thư sinh nho nhã, võ công rất khá. Tính cách Trần Gia Lạc mờ nhạt, lại có phần yếu đuối, từng tự tử sau khi Kha Tư Lợi chết, bỏ mặc Hồng Hoa Hội và sự nghiệp phản Thanh phục Minh. Kim Dung viết về nhân vật này hay ở chỗ là những hành động của anh ta phù hợp với tính cách của anh ta, anh ta tự tử không phải vì Kim Dung muốn thế mà chính là Trần Gia Lạc muốn thế. Anh ta dễ rung động, dễ tin người nên kết cuộc của hành động phản Thanh phục Minh do anh ta lãnh đạo là có thể hiểu được.
Kim Dung lại có phần không thích Càn Long. Cứ nói về việc hắn đề chữ viết văn là lão gia lại nói móc thêm mấy câu. Tỷ như nếu mà bàn tay hắn bị hủy thì bao nhiêu danh thắng không bị hắn bôi bẩn. Thiệt là rất buồn cười.
Truyện này là truyện võ hiệp đầu tiên của Kim lão gia nên chưa thấy được cái bác đại tinh thâm trong sở học của lão gia. Trong truyện, Kim lão gia viết nhiều cảnh đánh nhau, phân tích chiêu pháp nhiều hơn phân tích tâm lý. Diễn biến của truyện cũng chỉ là lời tường thuật chứ không phải lời diễn giải phân tích như những tác phẩm sau. Lão gia tiến bộ qua từng tác phẩm, thật sự rất đáng ngưỡng mộ.
No comments:
Post a Comment