Tuế nguyệt tịnh hảo, hiện thế yên ổn (岁月静好 现世安稳, năm tháng bình lặng, đời này yên ổn)
Lời cầu nguyện của Hồ Lan Thành với Trương Ái Linh. Biết Trương Ái Linh, không biết Hồ Lan Thành, thật xin lỗi.
19.02.2013: Đã biết Hồ Lan Thành là ai. Thật xin lỗi, thật muốn chửi thề. Người nói ra được câu nói đó mà sau này lại phản bội vợ mình. Thật là làm vấy bẩn đi câu nói tốt đẹp đó. Thật là không thể tin được lời của đàn ông. Chính đàn ông nói chỉ có đàn bà ngu mới tin lời đàn ông.
Thôi thì, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng (chẳng biết câu gốc tiếng Hoa, hỏi cao nhân sau vậy)
(船到桥头自然直)
Câu đáp trả cũ: chết vì người mình yêu thì dễ hơn sống cả đời với họ.
Thế không có tiền thì có tiếp tục yêu không? Yêu chứ, ờ thì mà là, em muốn ngồi cười trên xe BMW cơ.
Nhiều khi thiệt muốn chửi thề. Làm người có giáo dục nhiều khi cũng thiệt mệt, không phải không biết, mà nói không ra miệng được.
Trên đời này căn bản không có cái gọi là cảm giác an toàn. Đừng bao giờ mong ai đó cho mình cảm giác an toàn. Sẽ có lúc chỉ còn mặt đất là chỗ bám víu duy nhất để không phải ngã quỵ. Đứng được trên đôi chân của mình cũng chẳng đảm bảo có thể vượt qua mọi khó khăn. Đến lúc khó khăn nhất, chỉ nhờ được vào bản thân mình. Nếu mình cũng không nhờ được thì sao?
Không phải không tin vào con người. Cái gọi là tình người, tình thân, tình bạn, tình yêu. Vẫn tồn tại. Chỉ là phải chừa một đường lui cho bản thân.
(Hình như cái thái độ này là không tin thật. Nhớ có người từng than "bây giờ không còn tin tưởng tôi 100% nữa rồi phải không? ngày xưa bất cứ lời nào tôi nói cũng tin, bây giờ không vậy", ừ, bây giờ lời nào cũng không tin)
Đây chẳng phải là quy tắc trong thiết kế hay sao. Dùng trạng thái yếu nhất của vật liệu và kết cấu để thiết kế, lại còn phải nhân thêm hệ số an toàn.
- Anh, bài hát này hay lắm nè, nghe được không, "把我的悲伤留给自己, 你的美丽让你带走" ( Đem đau buồn để lại cho anh, điều tốt đẹp của em để em đem đi) - Hình như là "悲伤" (đau buồn) em toàn đem đổ cho anh, đâu có chuyện "留给自己" (để lại cho mình) - *blink, blink, blink* . - Anh, nghe bài hát này chưa, ảnh nói là "怎么忍心怪你犯了错, 是我给你自由过了火" (Làm sao nhẫn tâm trách em phạm sai lầm, Là anh cho em quá nhiều tự do). - Ừ - Bởi vậy, sau này có chuyện gì xảy ra, đều là do anh cho em quá nhiều tự do, không phải em sai đâu đó - Phải nói vậy à? - Đúng! - Ừ, được rồi, là anh cho em quá nhiều tự do
Kể cho anh về câu nói trong "Trao lầm tình yêu cho anh", rằng là Dương Lam Hàng đã nói thế này
"Vì em, anh có thể từ bỏ bất cứ thứ gì, tiền tài, danh dự, thậm chí cả công việc mình yêu thích… anh đều có thể không cần, chỉ cần… em nguyện ý… đứng bên anh!”
“Hồi ức cả đời anh chỉ cần có em là đủ!"
Anh hờ hững lạnh lùng tiêu sái đáp lại là những điều đó chỉ là nói thôi, rất là phù du, không thực tế, những điều anh làm cho em mới là thực tế, mới cho em cảm giác an toàn.
Ừ, thì yêu là làm không phải nói (爱是做出来不是说出来).
"Làm" thì có nhiều nghĩa, nhưng cũng cần kèm theo chú thích nho nhỏ là tiếng Hoa là "做爱", tiếng Anh là "make love", tiếng Việt là "làm tình".
我想我可以忍住悲伤 Anh nghĩ anh có thể chịu đựng được nỗi đau
可不可以你也会想起我 Có thể nào em cũng sẽ nhớ đến anh không?
是不是可以牵你的手啊 Có thật là có thể nắm tay em không?
从来没有这样要求 Từ nay sẽ không có yêu cầu này nữa
怕你难过转身就走 Sợ em buồn quay người đi ngay
那就这样吧我会了解的 Chỉ cần thế này thôi, anh hiểu được mà
我想我可以忍住悲伤 Anh nghĩ anh có thể chịu đựng được nỗi đau
假装生命中没有你 Giả vờ là cuộc đời này không có em
从此以后我在这里 Từ nay về sau anh sẽ như vậy
日夜等待你的消息 Ngày đem chờ tin tức của em
能不能让我陪着你走 Có thể để anh đi với em không?
既然你说留不住你 Nhưng mà em nói không thể giữ được em
无论你在天涯海角 Cho dù em ở nơi chân trời góc biển
时不时你偶尔会想起我 Không biết có đôi lúc em nhớ đến anh không?
可不可以你也会想起我 Có thể nào em cũng nhớ đến anh không?
可不可以 Có thể không? Hình như Chen Sheng (Trần Thăng) là người hát bài này đầu tiên. Nhậm Hiền Tề cũng có hát lại. Dù rất thích anh Tề, nhưng đối với bài này thì thích Chen Sheng hơn.
Nghe Chen Sheng hát, nghe ra hai chữ "khinh bạc". Anh yêu em là thật, anh nhớ em là thật, anh đau lòng là thật, anh nói cho em nghe những điều này đều thật lòng, nhưng anh không muốn em cảm thấy là anh đau lòng đâu. Miệng anh níu giữ em, nhưng không để em nghe ra nỗi đau trong đó.
Còn Nhậm Hiền Tề, vẫn nghe ra sự đau lòng của anh. Sự đau lòng của một chàng trai mới lớn, có chút bi lụy trong đó. Nhưng dường như nỗi đau sẽ rất sớm qua đi, anh lại tìm được người con gái khác.
Tôi thích Chen Sheng hơn, đó là nỗi đau của một người đàn ông, rất phong trần, rất khinh bạc. Nghe anh hát, cứ tưởng tượng ra hình ảnh một người đàn ông nghiêm nghị, trầm tĩnh, đau lòng đến chết đi được nhưng miệng vẫn cười nói "anh có thể chịu đựng được nỗi đau", yêu em đến chết đi sống lại nhưng vẫn để em đi, rồi tự nhủ "em có khi nào nhớ đến anh không?" Có cảm giác người đàn ông này vẫn sống bình thường sau khi "em" ra đi, vẫn đi làm, vẫn cười nói, nhưng lòng thì đã chết đi một phần, phần còn lại thì ngày ngày mong mỏi "có thể nào em nhớ đến anh không?". Tình yêu của anh dành cho cô gái chỉ thiếu mỗi câu tuyên ngôn trong ngôn tình "đời này anh chỉ cưới em, không phải em anh không cưới"
Không nghe ra được những điều này từ Nhậm Hiền Tề.
Nghe câu "từ nay về sau anh sẽ không có lý do để vui vẻ", nhớ đến Mộ Dung Phong của Chung Hán Lương trong Không kịp nói yêu em (来不及说我爱你), hình như anh nói "nửa đời sau dài như vậy, không có em anh biết phải làm sao."
Chen Sheng
Skills to learn
- Advanced level of knitting/crocheting
- Tailoring
- How to cut hair
- Reading lips (đọc khẩu ngữ) of Vietnamese (then English and hopefully Chinese)
- Hand sign language (thủ ngữ)
- Braille language (maybe it is more practical to learn Morse code but it does not interest me)
- Japanese then Korean then French or Germany (in the next 20 years maybe...,học ngôn ngữ chỉ có một mục tiêu duy nhất không đổi: phục vụ cho sự nghiệp giải trí cao cả là đọc sách và xem phim)
- Write with my left hand (well...)
- Dancing
- Học thổi huyên (xun) (!!! zero knowledge of music, yeah)
- Learn how to play go
- Anh hay quên như vậy sau này anh có tự nhiên quên em không?
- Nhất định không.
- Vậy số điện thoại của em là số mấy?
- ...
- Số mấy? Anh không nhớ phải không? Vậy mà nói không quên em.
- Em đổi số liên tục anh làm sao nhớ được, nhưng anh có lưu trong điện thoại của anh mà.
- Vậy nếu mất điện thoại thì sao? Tên em anh cũng sẽ quên luôn.
- Anh luôn nhớ là anh có một người vợ mà.
- Có vợ rồi sao, không liên lạc được với vợ, không nhớ tên vợ mà.
- Vợ anh sẽ gọi điện thoại cho anh và đi tìm anh mà.
- Thật không?
- Thật, vợ anh lúc nào cũng gọi điện thoại cho anh trước mà.
- Được, như vậy anh không được đổi số điện thoại đâu.
- Được, em phải gọi điện thoại tìm anh đó, nhớ không?
(và cô gái đã quên là mất điện thoại thì làm sao gọi điện thoại)
Đọc được một đoạn bình luận có ý là anh nam phụ yêu cô gái thầm lặng, hy sinh, quan tâm cô, nhưng tình yêu của anh không thể so sánh được với tình yêu của anh nam chính. Bởi vì anh nam chính đem giang sơn để đánh đổi lấy tình yêu của cô gái, còn anh nam phụ thì chẳng có giang sơn để mà đổi.
Lại nghĩ đến các cô gái thường chọn tình yêu mà không chọn gia đình (để rồi cuối cùng nhận được mấy chữ "bỏ nhà theo trai"). Còn các anh thì thường muốn có cả giang sơn lẫn mỹ nhân, càng không bao giờ bỏ gia đình mà chọn tình yêu. Anh là gia đình của em, nhưng em chỉ là vợ của anh, ngoài em anh còn cha mẹ, anh em họ hàng.
Vì vậy phụ nữ thật nên học tập đàn ông một chút. Anh cũng chỉ là chồng của em mà thôi.
Suddenly I realize that I feel pitiful for having not shared the university life with my dear. Worse, I spent time torturing myself with unrequited loves. Anyway, the past cannot be changed. Just try not to let myself feel pitiful again.
Cái con người ích kỷ, tự tư tự lợi, vô tâm vô phế vô tình, mục trung vô nhân, thì ra vẫn là mình.
Biết nguyên nhân, biết cách giải quyết, nhưng vẫn không chịu đi sửa chữa. Nếu sau này nói những câu này để dạy con, nếu nó hỏi lại "mẹ cũng không làm được sao lại la con", thì mình sẽ vô cùng vui vẻ trả lời là "Thứ nhất mẹ làm không được không có nghĩa là con cũng làm không được. Thứ hai, đây là việc liên quan tới con, tốt cho con, không phải cho mẹ. Con mới phải là người quan tâm làm được hay không". Nói người khác thì lúc nào cũng dễ mà.
Không biết thay đổi rồi thì mình có thành thiên thần ánh sáng không? Mà thành thiên thần rồi thì mình có vui không? Mà điều kiện cần vẫn chưa giải quyết thì không nên hỏi tới điều kiện đủ. Học tốt thì khó, học xấu mấy hồi.
Vẫn còn nhớ câu nói trong phim Ngôi sao may mắn, anh ác ma thích cô gái thiên thần bởi vì "cô ấy có trái tim đập cùng nhịp với người khác." Có lẽ mình nên yên phận làm tiểu yêu tinh thôi.