Một cuốn truyện kiếm hiệp không có lấy một chiêu thức nào. Thậm chí nhân vật chính cũng không biết võ công. Mà đây không hẳn là kiếm hiệp, tác giả gọi đây là "trí hiệp". Thì ra đây mới là thể loại tôi thích, có thể nói như vừa tìm được tri kỉ. Dùng chữ của Đường Thất Công Tử là cái thể loại "suy đoán nhân tâm", là quân sư sau bức rèm. Hệ liệt Sở Lưu Hương và Lục Tiểu Phụng của Cổ Long có một chút hơi hướm đấu trí đấu kế này nhưng vẫn chưa đặc sắc như truyện này.
Chỉ hơi tiếc là Thiên Môn Công Tử Vân Tương đây không có đối trọng, một mình trong bóng tối mưu mô tính toán. Đối phương luôn ở thế bị động. Tôi mong được đọc những trận đấu trí lẫn nhau. Hay nhất chính là không biết ai là kẻ chiến thắng, kể cả tác giả, để cho câu chuyện diễn tiến tự nhiên, đến khi không nghĩ ra kế nữa thì kẻ bày mưu lập kế đó là người chiến thắng.
Ơ, hóa ra đây thật ra là cuốn 1 - Thiên Môn Chi Môn trong bộ Thiên Môn Đại Truyện. Thiên Môn Công Tử đúng là phiên ngoại, nhưng nội dung khác, không phải như cuốn xuất bản này.
Bản dịch tiếng Việt này đọc cũng rất chi là thú vị. Chất lượng dịch rất tốt. Khi cần Hán văn thì có Hán văn, khi cần thuần Việt thì có thuần Việt. Chỉ có điều, bìa sách in nhầm chữ "Môn" thành chữ "Khẩu" thì phải.
No comments:
Post a Comment