Coi phim, đọc truyện, đọc blog, thưởng thức nhiều tính cách của người giả lẫn người thật. Ngày xưa từng muốn trở thành hình mẫu thế này thế kia để được giống người này người kia. Ngày xưa đó chỉ cách đây vài ba năm mà thôi. Giờ thì ngộ ra sức ì của bản thân quá lớn đi, chỉ có thể làm bản thân mình mà thôi.
Nhưng mà, cái sức lực tự bên trong mình cũng không to lớn bằng ảnh hưởng ngoại lai. Hay nói chính xác hơn là bản thân quá yếu đuối trước áp lực bên ngoài. Ngày xưa thật muốn chống lại những ảnh hưởng này, nhưng lớn chút thì nghĩ khôn ngoan thì nên thỏa hiệp.
Bản thân đã trở nên quá cũ kỹ, không thể hòa nhập được với sự thay đổi của những người xung quanh. Thay đổi thì cũng nhanh lắm thôi, chỉ cần nghĩ cho mình thêm mấy phần, đeo thêm một lớp mặt nạ cười cười, chuyện chỉ kể ba phần thật. Làm được, hoàn toàn làm được. Chỉ là ngày xưa từng phát biểu một câu (tự cho là) thâm thúy như thế này: nếu mà một người cứ đeo mặt nạ mãi, thì cái mặt nạ có dính vào mặt của họ và họ có một khuôn mặt mới hay không?
Dạo này có suy nghĩ hơi tiêu cực là "dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân". Nghĩ lại cũng không phải tiêu cực lắm. Thủ đoạn không phải không biết dùng, mà là không muốn dùng. Có lẽ nên rèn luyện lại thôi, cái gì bỏ lâu không dùng cũng sẽ bị rỉ sét.
Mình làm bộ cáo thế thôi. Chứ mình là một con thỏ chết nhát.
No comments:
Post a Comment