[Cuối cùng mình cũng quay lại viết bài này...]
Cuối cùng cũng ngốn xong bộ này của Lôi Mễ. Có tất cả năm tập:
1. Độc giả thứ bảy
2. Đề thi đẫm máu (tựa gốc là Họa Tượng, tựa tiếng Anh là Profiler, hợp với hình tượng của Phương Mộc hơn nhiều)
3. Giáo hóa trường
4. Sông ngầm
5. Ánh sáng thành phố.
Đọc lâu rồi nên cũng không còn nhớ ngày đó mình muốn viết gì.
Trong năm tập thì tập 2 nổi bật và nổi tiếng nhất vì đó là tập mở đầu cho hình tượng profiler của Phương Mộc. Mình thì thích tập 2 và tập 5.
Lúc trước mình từng nói Đinh Mặc càng viết càng dài, đọc rất mệt mỏi. Lôi Mễ cũng không khác. Càng viết càng dài. Rất là mênh mông, rất là tràng giang đại hải. Nếu không có nội dung thu hút thì mình đã bỏ giữa chừng vì cái văn phong khô cứng, dài dòng và kể lể của Lôi Mễ.
Đọc tập 5 mình mới nhận ra là mình cũng được quá đó chứ, hoặc là trình độ Lôi Mễ vẫn chưa tới và mình thật ra chỉ là tay non. Mình đang nói về viết báo cáo (report). Trong tập 5 có một đoạn Phương Mộc phải viết báo cáo phân tích tâm lý của Ánh sáng thành phố. Vâng, anh viết rất dài, có luận điểm, có dẫn chứng, có kết luận. Nhưng dẫn chứng chung chung, luận điểm sau trùng lập với luận điểm trước, lẫn lộn giữa luận điểm và dẫn chứng thành ra kết luận bị lập lại nhiều lần và thiếu thuyết phục. Với một kết luận của anh, lẽ ra có thể viết ngắn gọn, súc tích và thuyết phục hơn nhiều. Mình loại bỏ lâp luận là Phương Mộc lúc đó đang bối rối, tâm lý không rõ ràng nên không viết được thuyết phục hơn. Mình cho đó là Lôi Mễ đang viết và đoạn báo cáo đó thể hiện trình độ của Lôi Mễ. Dù sao thì tác giả sẽ chỉ giỏi hơn chứ không kém hơn nhân vật của mình.
No comments:
Post a Comment