21.6.17

[Review] Công nữ Ngọc Vạn (Ngô Viết Trọng) / Ai hát giữa rừng khuya (Tchya) / Lều chõng (Ngô Tất Tố) / Trong rừng nho (Ngô Tất Tố)

Công nữ Ngọc Vạn: truyện kể về cuộc đời của công nữ Ngọc Vạn, con gái của chúa Nguyễn. Sau bà gả qua nước Chân Lạp và ngấm ngầm giúp đỡ người Việt ở Chân Lạp để giúp chúa Nguyễn xâm chiếm Chân Lạp sau này. Đọc truyện này mình được mở mang tầm mắt về địa lý của các nước thời đó. Nước Việt Nam ngày xưa thật nhỏ bé so với phía bắc là Trung Hoa, phía tây bắc là Thái Lan, phía tây là Chân Lạp (Chen La), phía nam là Champa và Funan. Vùng đất đông nam Á này ngày xưa cũng có bao nhiêu là vương quốc không thua gì phía Trung Hoa loạn lạc. Vua nào cũng vậy, đều muốn bành trướng thế lực, thâu chiếm đất đai. Chúa Nguyễn sau này không những chiếm được Chân Lạp mà còn chiếm luôn Champa và Funan. Đạo lý đứng về phía kẻ thắng. Bảo vệ bản thân là đúng. Bảo vệ bản thân bằng cách diệt trừ mầm mống gây họa, bằng cách làm bản thân mạnh lên để không ai có thể ức hiếp, những điều này cũng đúng. Đây chính là quy luật sinh tồn. Có lẽ mình nên quen với những điều này. Ta không hại sư tử nhưng sư tử sẽ không vì ta ăn chay mà không ăn thịt ta.

Ai hát giữa rừng khuya: truyện ma mị về con hổ thành tinh thích nghe hát nên giết người và bắt linh hồn của họ đi theo và hát cho nó nghe. Giọng văn của tác giả có phần lạ lẫm đối với mình. Đoạn kết truyện tác giả chào mời về phần tiếp theo là câu chuyện của một nhân vật trong truyện này, nhưng mà tác giả lại không viết tiếp.

Lều chõng: truyện về khoa cử trong triều Nguyễn. Truyện rất hay, mình đã sai lầm khi không đọc văn của các tác giả thời bấy giờ. Ngô Tất Tố am hiểu chữ Hán và chữ Nôm nên khi viết có phong thái uyên bác của nhà nho rành rẽ ca từ thi phú nhưng lại vô cùng thuần Việt. Mình thích đọc truyện Trung Quốc hơn vì tác giả Trung Quốc hẳn nhiên có nền tảng về Hán học nên giọng văn luôn có nét uyên thâm. Ngô Tất Tố có nét uyên thâm đó. Ông trích điển tích, trích tứ thư, ngũ kinh rất đúng chỗ và giải thích ra tiếng Việt rất mộc mạc. Đọc Lều chõng mới biết ngày xưa đi thi cũng như ngày nay đi thi. Thi gì cũng vậy, đều phải luyện. Không có chuyện ta đây giỏi sẵn rồi, chỉ cầm cầm bút vào trường thi mà thôi.

Trong rừng nho: cũng của Ngô Tất Tố viết về Hồ Xuân Hương. Bản lưu hành trên mạng hình như không đầy đủ, có nhiều chương không liên tục nhau, đoạn kết lại rất cụt. Đọc truyện của Ngô Tất Tố mới thấy thời đó trai gái thật ra rất cởi mở.

No comments:

Post a Comment