23.9.12

Conversation (2)

- Gần đây sao ngày nào anh cũng đến đón em vậy?
- Từ trước đến giờ anh không phải vẫn đón em sao?
- Chứ còn gì nữa, bây giờ mỗi ngày anh đều đón, lúc trước một tuần một lần mà.
- Em không thích vậy à? Vậy từ mai anh không đến đón em nữa!
- ...

22.9.12

Conversation

- Xe phía trước là BMW, em thấy đẹp không? Anh thích hiệu này.
- Đẹp sao? Em thấy cũng giống với xe của anh mà. Cùng hình dáng, cùng màu đen.
- Vậy em thấy xe chạy trên đường đều giống nhau à?
- Đúng rồi, giống nhau mà. Đâu có khác gì với xe của anh.
- Vậy giỏ xách của em và giỏ hiệu LV có giống không?
- Dĩ nhiên là khác rồi, anh không thấy khác sao?
- Cùng hình dáng, cùng màu mà.
- Khác, cảm giác khác nhau. Anh không hiểu gì hết.
- Thiệt là anh không hiểu hả?
- Dĩ nhiên!

20.9.12

...

Thì ra đã bỏ xuống được chuyện cũ. Thật đáng ăn mừng.

Thì ra thư mà làm người ta khóc không còn là của người nào đó nữa.

Thì ra đã từng vô ý vô tứ vô tình tới vậy.

Mà cũng là chuyện cũ, không thay đổi được gì. Hay là lại giả bộ tươi cười mình là bạn tốt, anh em tốt, có việc gì cứ tìm, đừng ngại.

Dĩ nhiên biết "trân quý người trước mặt" (珍惜眼前人)để không phải lại ngồi đọc thư mà than thở nữa.

10.9.12

To kill a mockingbird

Atticus ís an extremely wonderful father. His children have a heavenly childhood.

[Review] 把爱给错了你 -- Trao lầm tình yêu cho anh

Của Diệp Lạc Vô Tâm

Đọc đi đọc lại, vẫn có kết luận là dù truyện rất cảm động nhưng vẫn khá dài dòng, kỹ thuật viết và giọng văn vẫn chưa bằng với Tân Di Ổ và Đường Thất Công Tử.

Hứng thú với cốt truyện bởi vì viết về tình cảm của giáo sư (professor) và sinh viên (student), về giới nghiên cứu (doing research).

Vẫn giữ ý kiến cũ là tình yêu của giáo sư và sinh viên là một loại loạn luân (incest). Không có nghĩa là phản đối, vẫn sẽ tán thành khi sinh viên không còn là sinh viên nữa. Cũng giống như giữa bác sĩ và bệnh nhân không được có mối quan hệ nam nữ trong vòng 3 năm, như trong phim A man with no shadow của Bobby Auyeung, Raymond Lam và Tavia Yeung (phim khá là không hấp dẫn).

Không dám nói là hiểu hết về nghiên cứu, nhưng cũng đang lăn lộn đau khổ nghiên cứu, thì tiểu thuyết thật là màu hồng. Anh Dương Lam Hàng quá là thần kỳ, anh có thể nghiên cứu giải quyết vấn đề triệt để, nhìn vào báo cáo là biết vấn đề nằm ở đâu, làm sao giải quyết. Nếu anh có thật ngoài đời, nhất định phải xếp hàng đi xem.

Không thể tin nổi có người như vậy trong lĩnh vực nghiên cứu, vì đã gặp mặt người có thể gọi là cao thâm nhất rồi. Và được trả lời là nếu em suy nghĩ ngày đêm mà không ra, sao lại hy vọng tôi nhìn vào là biết sai chỗ nào, em đang nghĩ tôi là thần sao. Mà nói thật, người đó có phong độ, khí chất hơn anh Hàng nhiều. Đã từng nói là vợ người đó là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Mà nói về nghiên cứu rồi thì phải nói truyện thiệt là điêu. Vào được chương trình tiến sĩ không dễ, sau đó lại chuyển đề tài, chuyển giáo sư, chuyển trường đủ thứ, thì không thể nào hoàn thành trong 4-5 năm được.

Có người nói nhà khoa học như Dương Lam Hàng sao lại có tâm trạng lên QQ để chat.  Mình thì không thấy lạ về chuyện đó mà thấy lạ về chuyện anh giỏi tiếng Trung Quốc, bao gồm từ chuyên ngành trong khi anh qua Mỹ từ năm 16 tuổi, học toàn bộ bằng tiếng Anh.Mà có khi anh là thiên tài thật, tự học thêm thuật ngữ trong tiếng Trung. Mình chắc không nên so sánh với thiên tài, không thể viết được báo cáo bằng tiếng Việt.

Nói về Dương Lam Hàng thì thật ngưỡng mộ tình yêu của anh dành cho Lăng Lăng. Ban đầu không đồng tình với việc anh cho cô biết đề thi, việc anh bao che cho cô. Đó một là không công bằng với những người khác, hai là không bao giờ được làm những việc như vậy trong giới học thuật (academic). Nhưng nghĩ lại, nếu có một người vì yêu mình mà bất chấp tất cả luân thường đạo lý thì mình đã là người hạnh phúc nhất rồi, không cần đòi hỏi gì thêm.

Nhưng không lâu sau đó anh nói con người cũng có giới hạn, anh cũng có giới hạn, anh muốn chia tay với cô vì anh nghĩ cô là người ham mê hư vinh. Anh tức giận vì cô muốn đi nước ngoài thì có thể hiểu được, nhưng anh nghĩ cô như vậy thì không thể hiểu được. Hay là anh nghĩ tới lúc đó mới nhìn rõ được con người của cô. Trình Tranh (trong Hóa ra anh vẫn ở đây) cảm thấy mệt mỏi, không thể tiếp tục bởi vì anh không cảm nhận được Tô Vận Cẩm yêu anh. Còn Dương Lam Hàng, anh lại nghĩ Lăng Lăng là người ham mê hư vinh danh vọng. Mà dù sao trách người thì dễ, bản thân có khi cũng hồ đồ như thế, làm sao chắc được mình nhìn rõ được tâm cang của người đối diện.

Cũng phải khen tác giả tạo ra hình tượng Dương Lam Hàng. Tính cách trầm tĩnh kiên nhẫn của anh rất giống với những người làm nghiên cứu.

--
"Cảm giác ngày đêm chờ đợi một người bạn trên mạng log-in, ai chưa trải qua thì không thể nào hình dung nổi." Đúng vậy, không trải qua thì không hiểu được đâu...
--
Nhờ chị Tâm mà biết được câu slogan “爱她,就带她去哈根达斯" (If you love her, take her to Haagen-Dazs).
--
7.1.2013
Đọc lại thấy bản thân lúc đó đang có thành kiến với Dương Lam Hàng. Rõ ràng là bị sốc tâm lý, không thể chấp nhận được mối quan hệ của giáo sư và nghiên cứu sinh. Chấp nhận được Dương Quá và Tiểu Long Nữ, chấp nhận được cả cha nuôi và con gái nuôi, anh nuôi và em gái nuôi, nhưng vẫn không chấp nhận được giáo sư và sinh viên. Giáo sư và sinh viên đại học thì thật ra cũng không là gì, quan hệ cũng chẳng thân thiết gì để mà phản đối. Nhưng giáo sư và nghiên cứu sinh thì lại khác, rất khác, vô cùng khác. Có lẽ là bóng ma tâm lý, vì bản thân đã thần tượng giáo sư quá đáng.

Tới tận bây giờ đọc vài thứ khác, mới có thể bình tĩnh xem Dương Lam Hàng là một người đàn ông, không phải là một giáo sư. Trong một truyện khác, chị Tâm viết Dương Lam Hàng nói là anh không ngại thân bại danh liệt, chỉ sợ người con gái đó không tha thứ cho anh vì những hành vi anh đối với cô. Thật sự xúc động vì câu nói đó, xúc động vì người đàn ông Dương Lam Hàng chứ không phải một vị giáo sư.

3.9.12

出去就別回來 -- Ra đi đừng quay trở lại


你要离开就不要再回来                     Em muốn ra đi thì đừng quay lại nha
我会记得你的好还有还有你的坏     Anh sẽ nhớ em tốt thế nào rồi còn
                                                              rồi còn em hư thế nào

你要明白我不会没人爱                     Em nên nhớ là anh hông phải hông ai yêu nha
虽然有点不甘心但是但是又何奈     Dù có chút không cam tâm nhưng mà
                                                              nhưng mà có sao đâu

你可以对他们说 我对你不好            Em cứ đi nói với người ta là
                                                              anh không tốt với em
特别无聊是个大草包                         Nói anh là thằng ngốc đặc biệt vô lại
你可以对他们说                                 Em cứ đi nói với người ta
你不再想我                                         Em không còn nhớ anh nữa
就别在夜里打电话给我                     Nhất là đừng có ban đêm gọi điện thoại
                                                              cho anh nha

出去就别回来                                     Đi rồi đừng có quay lại à nha
我不会想不开                                     Anh hông có việc nghĩ không thông đâu nha
地球每天还是一样转转转                 Trái đất mỗi ngày vẫn quay quay
                                                              quay quay đó mà
不管你跟谁爱                                     Hổng cần biết em yêu ai
哪怕我认识我也不会难过和悲哀     Mà anh biết thì anh cũng không hề
                                                              buồn rầu đau khổ đâu nha

你要离开就不要再回来                     Em muốn đi thì đừng quay lại nha
我会记得你的好还有还有你的坏    Anh sẽ nhớ em tốt thế nào rồi còn
                                                             rồi còn em hư thế nào
你要明白我不会没人爱                    Em nên nhớ là anh hông phải hông ai yêu nha
虽然记得你的情还有你糟蹋的爱     Dù có nhớ tình cảm của em cũng nhớ em
                                                             bỏ rơi nó

你可以对他们说 我对你不好            Em cứ đi nói với người ta là
                                                             anh không tốt với em
特别无聊是个大草包                         Nói anh là thằng ngốc đặc biệt vô lại
你可以对他们说                                 Em cứ đi nói với người ta
你不再想我                                         Em không còn nhớ anh nữa
就别在夜里打电话给我                     Nhất là đừng có ban đêm gọi điện thoại
                                                              cho anh nha
出去就别回来                                     Đi rồi đừng có quay lại à nha
我不会想不开                                     Anh hông có việc nghĩ không thông đâu nha
地球每天还是一样转转转                 Trái đất mỗi ngày vẫn quay quay
                                                              quay quay đó mà
不管你跟谁爱                                     Hổng cần biết em yêu ai
哪怕我认识我也不会难过和悲哀     Mà anh biết thì anh cũng không hề
                                                              buồn rầu đau khổ đâu nha
出去就别回来                                     Đi rồi đừng có quay lại à nha
我不会想不开                                     Anh hông có việc nghĩ không thông đâu nha
地球每天还是一样转转转                 Trái đất mỗi ngày vẫn quay quay
                                                              quay quay đó mà
不管你跟谁爱                                     Hổng cần biết em yêu ai
哪怕我不爽有没有你还不是一样     Mà anh có buồn thì có hay không có em
                                                             lại không như cũ nữa

Dịch cũng lâu mà lúc đó mạng có vấn đề nên không post được. Bây giờ đọc lại, lại không muốn dịch theo kiểu nhí nhố này nữa.

Mà cũng tội anh quá đi, nhớ người ta thì nói đi, tự ái cao quá đi, để cuối cùng mới nói "có hay không có em lại không như cũ nữa".

[Review] 岁月是朵两生花 -- Năm tháng là đóa hoa hai lần nở

Của Đường Thất Công Tử.

Thật phải khen tựa đề được dịch rất hay. Chắc chẳng bao giờ dịch được như vậy.

Tâm lý trong truyện khá sâu sắc, từa tựa Tân Di Ổ, đau khổ triền miên. Cái cười trong phần đầu truyện cũng rất hay. Dark and dry humor, to me.

Câu chuyện thật sự kể về hai cuộc đời. Nhan Tống hai lần sống tuổi 18 và lần nào cũng vô cùng "oanh oanh liệt liệt". Có lẽ cô không tự hào cũng không được.

Mà, đã được sống lại một cuộc đời khác, vẫn gặp những chuyện như vậy, có phải gọi là số mạng, muốn tránh cũng không được?

Nói về Lâm Kiều và Nhan Tống, anh luôn yêu cô và chỉ yêu mình cô. Ở thời điểm hiện tại, biện minh là vì mình không còn sống được lâu nên không nói lời yêu, không muốn làm khổ cô. Vậy thì năm năm trước, đang lúc tuổi trẻ không lo nghĩ gì, tại sao anh lại không bày tỏ với cô? Không những không bày tỏ, mà còn nhận lời yêu một người con gái khác. Có lẽ anh đã thích cô từ năm lớp 10, khi chưa xuất hiện Tô Kỳ. Vậy vì lẽ gì anh lại nhận lời yêu Tô Kỳ, để rồi cuối cũng làm khổ cả hai người con gái. Tôi thật sự không hiểu được Lâm Kiều.

Nhưng có lẽ hiểu được Nhan Tống phần nào, hiểu được cái cảm giác người khác thiếu mình một câu trả lời. Cô đã chất vấn anh nhiều lần rằng anh có yêu cô không, anh vẫn luôn một mực khẳng định anh không yêu cô nhưng mà ai cũng nói anh yêu cô.

Khi Lâm Kiều bệnh nặng, Nhan Tống quay trở lại với Lâm Kiều dù cô có tình cảm với Tần Mặc. Tự hỏi, nếu Lâm Kiều không chết thì sẽ như thế nào? Em yêu anh, bây giờ anh cũng yêu em, chúng ta làm lại từ đầu có được không? Đến kết thúc truyện, tôi vẫn cảm thấy như tác giả cố tình giết chết Lâm Kiều để dễ dàng cho Nhan Tống chọn lựa.

Còn nói về Tần Mặc và Nhan Tống, câu chuyện không phát triển như "Chết, sập bẫy rồi" (đây là truyện hài hước nhẹ nhàng nhất mà tôi từng đọc, có thể chết vì cười) đại loại như cô chọn lại người yêu cũ nhưng lại nhận ra mình yêu người mới hơn và cuối cũng quay trở lại với người mới. Không, Tần Mặc không phải chỉ là người qua đường trúng tiếng sét ái tình với Nhan Tống. Anh là quá khứ của cô tám năm về trước.

Lần đầu tiên đọc truyện, cứ tưởng Tần Mặc thật sự nghĩ Nhan Tống là người giống với Lolita của anh tám năm trước. Rồi từ lúc nào không biết anh lại yêu Nhan Tống. Đã tự hỏi, nếu Nhan Tống không phải là Lolita, liệu anh có yêu cô không? Giống như trong phim Lang quân như ý của tôi (Lang ở đây là lãng, là sói), nếu như Từ Tâm không phải là Kẹo sữa bò, thì liệu Đồng Bản Thiện có toàn tâm toàn ý yêu cô hay không?

Nhưng khi đọc lại, tôi lại tin là Tần Mặc thật sự biết Nhan Tống là Lolita, biết được cô mất trí nhớ và anh cố tình theo đuổi lại cố. Chỉ thắc mắc một điều là tại sao anh mất đến tám năm để tìm ra cô? Còn tám năm trước, anh yêu cô nhiều hơn hay là chịu trách nhiệm nhiều hơn. Có thể hiểu được anh cảm thấy có lỗi với cô vì cô chỉ mới 18 tuổi. Nhưng tự hỏi anh lo lắng gì? Lo lắng cho tương lai của cô, tương lai của anh hay là tương lai của hai người?

Tám năm thật sự là thời gian dài. Tần Mặc trở lại chững chạc hơn rất nhiều. Anh có thể gánh vác tất cả cho Nhan Tống. Anh không còn lo sợ ràng buộc, giáo điều như ngày xưa. Anh yêu cô, chỉ như thế là đủ. Có thật sự phải bỏ ra một khoảng thời gian thật dài để người con trai có thể toàn tâm toàn ý yêu người con gái mà không màng thị phi thế sự? Tần Mặc cần tám năm để trở thành hình mẫu "đẹp trai lạnh lùng chững chạc thâm trầm nhiều người mơ tưởng", để dám nói với Nhan Tống rằng anh yêu cô. Dương Quá cũng mất 16 năm để nhận ra cổ mộ là nơi anh muốn sống cả đời. Có lẽ căn bản là các anh không thể đem lại cảm giác an toàn cho người con gái các anh yêu. Cái cảm giác an toàn đó nói ra chắc các anh cũng không hiểu. Còn nhớ một người chị (hình như tôi chỉ có người này để trân trọng gọi là chị) nói trong phim Runaway Bride, cô dâu đi trên thảm đỏ rồi nửa chừng lại bỏ chạy bởi vì trong một khoảnh khắc chú rể đã không nhìn cô. Đó là cảm giác không an toàn.

Lại nghĩ lại nhiều năm trước, thời gian cấp ba, cũng có những biến cố muốn quên nhưng không thể quên, có những câu hỏi mãi mãi vẫn không có câu trả lời. Nhưng tôi không nặng tình như Nhan Tống. Có lẽ đó là điều may mắn. Cứ tưởng năm năm, tám năm không là gì cả, không thay đồi con người, nhưng nghĩ lại, tôi đã rất khác so với con bé 16 tuổi, 18 tuổi, thậm chí 20 tuổi. Nhưng hình như số tuổi thì tăng lên, tôi vẫn chỉ là một con bé.