10.9.12

[Review] 把爱给错了你 -- Trao lầm tình yêu cho anh

Của Diệp Lạc Vô Tâm

Đọc đi đọc lại, vẫn có kết luận là dù truyện rất cảm động nhưng vẫn khá dài dòng, kỹ thuật viết và giọng văn vẫn chưa bằng với Tân Di Ổ và Đường Thất Công Tử.

Hứng thú với cốt truyện bởi vì viết về tình cảm của giáo sư (professor) và sinh viên (student), về giới nghiên cứu (doing research).

Vẫn giữ ý kiến cũ là tình yêu của giáo sư và sinh viên là một loại loạn luân (incest). Không có nghĩa là phản đối, vẫn sẽ tán thành khi sinh viên không còn là sinh viên nữa. Cũng giống như giữa bác sĩ và bệnh nhân không được có mối quan hệ nam nữ trong vòng 3 năm, như trong phim A man with no shadow của Bobby Auyeung, Raymond Lam và Tavia Yeung (phim khá là không hấp dẫn).

Không dám nói là hiểu hết về nghiên cứu, nhưng cũng đang lăn lộn đau khổ nghiên cứu, thì tiểu thuyết thật là màu hồng. Anh Dương Lam Hàng quá là thần kỳ, anh có thể nghiên cứu giải quyết vấn đề triệt để, nhìn vào báo cáo là biết vấn đề nằm ở đâu, làm sao giải quyết. Nếu anh có thật ngoài đời, nhất định phải xếp hàng đi xem.

Không thể tin nổi có người như vậy trong lĩnh vực nghiên cứu, vì đã gặp mặt người có thể gọi là cao thâm nhất rồi. Và được trả lời là nếu em suy nghĩ ngày đêm mà không ra, sao lại hy vọng tôi nhìn vào là biết sai chỗ nào, em đang nghĩ tôi là thần sao. Mà nói thật, người đó có phong độ, khí chất hơn anh Hàng nhiều. Đã từng nói là vợ người đó là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Mà nói về nghiên cứu rồi thì phải nói truyện thiệt là điêu. Vào được chương trình tiến sĩ không dễ, sau đó lại chuyển đề tài, chuyển giáo sư, chuyển trường đủ thứ, thì không thể nào hoàn thành trong 4-5 năm được.

Có người nói nhà khoa học như Dương Lam Hàng sao lại có tâm trạng lên QQ để chat.  Mình thì không thấy lạ về chuyện đó mà thấy lạ về chuyện anh giỏi tiếng Trung Quốc, bao gồm từ chuyên ngành trong khi anh qua Mỹ từ năm 16 tuổi, học toàn bộ bằng tiếng Anh.Mà có khi anh là thiên tài thật, tự học thêm thuật ngữ trong tiếng Trung. Mình chắc không nên so sánh với thiên tài, không thể viết được báo cáo bằng tiếng Việt.

Nói về Dương Lam Hàng thì thật ngưỡng mộ tình yêu của anh dành cho Lăng Lăng. Ban đầu không đồng tình với việc anh cho cô biết đề thi, việc anh bao che cho cô. Đó một là không công bằng với những người khác, hai là không bao giờ được làm những việc như vậy trong giới học thuật (academic). Nhưng nghĩ lại, nếu có một người vì yêu mình mà bất chấp tất cả luân thường đạo lý thì mình đã là người hạnh phúc nhất rồi, không cần đòi hỏi gì thêm.

Nhưng không lâu sau đó anh nói con người cũng có giới hạn, anh cũng có giới hạn, anh muốn chia tay với cô vì anh nghĩ cô là người ham mê hư vinh. Anh tức giận vì cô muốn đi nước ngoài thì có thể hiểu được, nhưng anh nghĩ cô như vậy thì không thể hiểu được. Hay là anh nghĩ tới lúc đó mới nhìn rõ được con người của cô. Trình Tranh (trong Hóa ra anh vẫn ở đây) cảm thấy mệt mỏi, không thể tiếp tục bởi vì anh không cảm nhận được Tô Vận Cẩm yêu anh. Còn Dương Lam Hàng, anh lại nghĩ Lăng Lăng là người ham mê hư vinh danh vọng. Mà dù sao trách người thì dễ, bản thân có khi cũng hồ đồ như thế, làm sao chắc được mình nhìn rõ được tâm cang của người đối diện.

Cũng phải khen tác giả tạo ra hình tượng Dương Lam Hàng. Tính cách trầm tĩnh kiên nhẫn của anh rất giống với những người làm nghiên cứu.

--
"Cảm giác ngày đêm chờ đợi một người bạn trên mạng log-in, ai chưa trải qua thì không thể nào hình dung nổi." Đúng vậy, không trải qua thì không hiểu được đâu...
--
Nhờ chị Tâm mà biết được câu slogan “爱她,就带她去哈根达斯" (If you love her, take her to Haagen-Dazs).
--
7.1.2013
Đọc lại thấy bản thân lúc đó đang có thành kiến với Dương Lam Hàng. Rõ ràng là bị sốc tâm lý, không thể chấp nhận được mối quan hệ của giáo sư và nghiên cứu sinh. Chấp nhận được Dương Quá và Tiểu Long Nữ, chấp nhận được cả cha nuôi và con gái nuôi, anh nuôi và em gái nuôi, nhưng vẫn không chấp nhận được giáo sư và sinh viên. Giáo sư và sinh viên đại học thì thật ra cũng không là gì, quan hệ cũng chẳng thân thiết gì để mà phản đối. Nhưng giáo sư và nghiên cứu sinh thì lại khác, rất khác, vô cùng khác. Có lẽ là bóng ma tâm lý, vì bản thân đã thần tượng giáo sư quá đáng.

Tới tận bây giờ đọc vài thứ khác, mới có thể bình tĩnh xem Dương Lam Hàng là một người đàn ông, không phải là một giáo sư. Trong một truyện khác, chị Tâm viết Dương Lam Hàng nói là anh không ngại thân bại danh liệt, chỉ sợ người con gái đó không tha thứ cho anh vì những hành vi anh đối với cô. Thật sự xúc động vì câu nói đó, xúc động vì người đàn ông Dương Lam Hàng chứ không phải một vị giáo sư.

No comments:

Post a Comment