12.10.13

[things]

[vụn vặt]
- À há, đã đặt một cái tên thật văn chương cho những thứ nhảm nhí sau đây. Học tập thì phải có tiến bộ chứ. Học tập bắt đầu từ sao chép ấy mà. Nói trắng ra cái tên này là chép của người ta ấy mà.

- Nhớ tại sao không thích võng du rồi. Võng du là câu chuyện về cuộc sống trên Internet của nhân vật mà đa số hay toàn bộ viết về các nhân vật chơi game online và quan hệ của họ trong game. Chưa từng thấy truyện nào mà nhân vật nào lên mạng mà không chơi game. Quay lại tại sao không thích võng du, có một lý do thôi: đó là không thích được nam chính. Bởi vì chẳng thể nào mơ mộng về một người suốt ngày chơi game, dù cho giàu tới nỗi dùng tiền để mua điểm kinh nghiệm, để lên cấp. Ở ngoài đời con gái cũng thích con trai chơi game giỏi. Chỉ mỗi mình không thích.

- Mới đọc được trên mạng, lời trần thuật của người thật việc thật. Trong tự bạch của chồng,
Vật bất ly thân: vợ
Mình ngồi cười hoài luôn. Dễ thương gì đâu.

22.10
- Today is a rather doom day, isn't it? Even blogger wants to tease me by keeping hanging. It is harder and harder to access blogger. I guess I will move to another blog provider very soon. But again, it is rather doom today. Is it that I think too highly about myself or people are not wise to recognise me? Even the chance to talk and express myself is not given to me.
- Changed the title of this entry. The name was not even from me. An alien thing is still alien. What is not I is still not I.  Degree does not add value to myself, does it? The same place rejected me the second time without talking to me. I don't feel good at all. So is it I am that bad or am I in the wrong game?

23.10
- School has been our - or rather my - battle field since we started understanding things. We have fought with sweat and blood to learn the rope and surely have obtained at least one shiny medal. This battle field has long been no longer battle field but the playground where we are the master of the game. The playground also becomes too comfortable for us to leave. Leaving the place where I am a powerful mastermind to a place I become a pure soldier. The shift of battle field is not painful but the role play. A mastermind now does the job of a soldier. In school, I am willing to solve the same problem a hundred times to master the skill. In the workplace, I have to solve the same problem a hundred times because the job requires me to do so.

30.10
- I am cynical and I know it.

11.10.13

Buông

Sáng vào facebook, thấy bạn đổi hình đại diện là hình đám hỏi của bạn. Sau đó lại thấy bạn viết là thấy mưa nơi đó, nhớ lại mưa nơi xưa, nhớ người xưa chở bạn bằng xe đạp. (Làm mình đi lục bài Xe đạp ơi để nghe cho đỡ ghiền).

Tự nhiên thấy tội bạn. Sao phải nặng lòng như vậy. Buông không đành cũng là một cái khổ. (Vì tám cái khổ này, mà tôi có cảm tình với Karma Rider hay Sư phụ, rõ rồi! dù cho người ta chê lên chê xuống thế nào). Tôi cũng không biết là nên vui hay buồn khi mà không có được những cái kỷ niệm như của bạn. Có càng nhiều thì càng khó mà buông xuống.

Nhưng nói người ta cũng nên nhìn lại mình. Bản thân không phải buông không đành, mà là không thể quên được. Đơn giản vì đó là quá khứ quan trọng của mình, ảnh hưởng sâu sắc đến mình. Còn việc buông hay không buông, đã buông bỏ từ lâu rồi. Hôm qua gặp một người cũng cao cao, ốm ốm giống bạn, tính tình cũng vài ba phần giống, khí chất cũng được năm phần giống. Mình không có mảy may suy nghĩ vẩn vơ gì hết. Mình chỉ hơi ghét mình vì đã nhận ra người hôm qua gặp giống với người hôm xưa. Nhưng như đã nói đó, đây là một phần quan trọng trong quá khứ lẫn quá trình trưởng thành của mình. Mình hiện tại không có khả năng quên được. Mình cũng muốn quên. Chỉ có điều nó còn ở đó quá rõ ràng mà thôi. Còn cái người hôm xưa, bây giờ đã không còn là người hôm xưa nữa. Bạn thay đổi, mình nhìn không ra. Nên người hôm xưa mà mình nói đến, thực ra đã không còn tồn tại. Nếu mình quên được luôn cái đoạn ký ức đó, thì trên đời chính thức không còn tồn tại người như vậy nữa. Quên được hay không được, mình chỉ đành tùy duyên thôi. Có khi một ngày mở mắt dậy, ngay cả cái tên của bạn mình cũng không nhớ được. Hoặc có nhớ cũng không muốn gọi nữa.

4.10.13

[Review] Tiểu thời đại 2.0 - Quách Kính Minh

Lần lữa mãi cũng đọc tập 2.

Cái cao trào tạo ra ở tập 1 quá lớn nên việc hạ màn ở tập 2 chỉ làm tôi tự hỏi "có thế thôi sao?" Thế nên những cái cao trào giả lập trong tập 2 không làm tôi ngạc nhiên và đau lòng nữa. Tập 2 dường như mất đi bản sắc của tập 1. Vẫn văn phong đó, vẫn những nhân vật xoay chuyển điên cuồng trong những tình tiết đó, nhưng dường như có một lớp mờ sương phủ lên toàn bộ bức tranh. Cảm giác rất hời hợt, họ nói, họ hành động, bởi vì tác giả sắp xếp thế, chứ không phải vì tự thân nhân vật làm như thế.

Nói riêng về Lâm Kiều và Giản Khê. Bởi lẽ chuyện của họ trong tập 1 làm tôi rất ngỡ ngàng.

Tôi không hiểu mục đích tác giả đem Giản Khê quay trở lại trong tập 2. Những giải thích cho cao trào ở tập 1, tôi gọi là hạ màn, rất hời hợt. Sự ra đi lần nữa của anh ta cũng hời hợt không kém. Thế nào gọi là không có tiền bạc của cải, không có tài năng? Anh ta nói vì như thế nên anh ta không xứng với Lâm Kiều. Tôi chỉ nói có chút không nhất quán với tập 1.

Trong tập 1, Giản Khê đã đặt cho tôi một câu hỏi rất khó đó là liệu một người có thể toàn tâm toàn ý yêu một người, nhưng lại cùng lúc có thể làm tình với một người khác hay không. Tôi vẫn không có câu trả lời.

3.10.13

[even more rattling]

Thật ra ấy thì, cái lý do đầu tiên mà mình đọc historical romance bấy lâu nay là vì mình không có muốn đọc ngôn tình Trung Quốc nữa.

Tại sao không đọc ngôn tình nữa à? Phần lớn lý do là mình không muốn lệ thuộc vào người khác quá nhiều. Trên đời đúng không có bữa trưa miễn phí, đọc miễn phí thì không được phàn nàn. Nên mình không đọc nữa, nên mình có quyền phàn nàn chút đỉnh nhỉ? Cái sự lên thuộc mà mình nói chỉ đơn giản là mình không thể đọc tiếng Trung lưu loát được và phải chờ người khác dịch cho mà đọc. Hoàn toàn do bản thân mình chẳng có chút kiên nhẫn bởi vì đó giờ toàn đọc sách xuất bản, mỗi cuốn sách là một câu chuyện trọn vẹn, kể cả dù đó là một cuốn trong một bộ truyện (series/hệ liệt) thì bản thân cuốn sách đó vẫn có câu chuyện của riêng nó. Mình không đủ kiên nhẫn để theo dõi từng chương trên mạng, nhất là khi mình chẳng thể nào đọc khi chương truyện mới vừa được viết ra bằng tiếng Trung. Đã hai lần vì không đủ kiên nhẫn nên mình đã liều mình xông pha đi đọc bản gốc tiếng Trung, đọc hết tới cuối truyện luôn ấy chứ, trong khi bản dịch trên mạng chỉ mới được 1/4. Quá trình đọc đau khổ thế nào thì lại là chuyện khác. Vẫn còn chưa kể đến theo dõi nửa chừng thì bị ngưng, vì sách được mua bản quyền xuất bản và phải chờ đến khi xuất bản mới được đọc tiếp. Đau khổ lắm thay.

Thế nên mình nghĩ, việc gì phải ép mình đến thế. Thiên nhai hà xứ vô phương thảo. Truyện ngôn tình được dịch xong cũng nhiều, mình có đầy cả máy mà vẫn chưa đọc, cứ đọc hết rồi hãy tính nhỉ. Truyện lãng mạn tiếng Anh thì thôi rồi, hàng hà sa số, mình lại đọc được tiếng Anh cơ mà. Thầy nói đúng mà, hãy tận dụng những thứ mình đang có chứ đừng phí sức cho thứ mình không thể có được. Cũng như trong tình yêu vậy, mình tỉnh ngộ rồi, một lòng đi yêu người hầu như không đáp trả lại tình cảm của mình là ngu ngốc chứ không hề đáng ngưỡng mộ, chi bằng đem sức lực đi yêu người có thể yêu mình. Quý tiếc người trước mắt cũng chỉ có vậy mà thôi.

Nhưng mà nhất định có một ngày mình sẽ lại đọc ngôn tình, bằng tiếng Trung ấy mà. Nhưng lúc đó, Thần Điêu Hiệp Lữ sẽ là cuốn đầu tiên mà mình đọc.