Lần lữa mãi cũng đọc tập 2.
Cái cao trào tạo ra ở tập 1 quá lớn nên việc hạ màn ở tập 2 chỉ làm tôi tự hỏi "có thế thôi sao?" Thế nên những cái cao trào giả lập trong tập 2 không làm tôi ngạc nhiên và đau lòng nữa. Tập 2 dường như mất đi bản sắc của tập 1. Vẫn văn phong đó, vẫn những nhân vật xoay chuyển điên cuồng trong những tình tiết đó, nhưng dường như có một lớp mờ sương phủ lên toàn bộ bức tranh. Cảm giác rất hời hợt, họ nói, họ hành động, bởi vì tác giả sắp xếp thế, chứ không phải vì tự thân nhân vật làm như thế.
Nói riêng về Lâm Kiều và Giản Khê. Bởi lẽ chuyện của họ trong tập 1 làm tôi rất ngỡ ngàng.
Tôi không hiểu mục đích tác giả đem Giản Khê quay trở lại trong tập 2. Những giải thích cho cao trào ở tập 1, tôi gọi là hạ màn, rất hời hợt. Sự ra đi lần nữa của anh ta cũng hời hợt không kém. Thế nào gọi là không có tiền bạc của cải, không có tài năng? Anh ta nói vì như thế nên anh ta không xứng với Lâm Kiều. Tôi chỉ nói có chút không nhất quán với tập 1.
Trong tập 1, Giản Khê đã đặt cho tôi một câu hỏi rất khó đó là liệu một người có thể toàn tâm toàn ý yêu một người, nhưng lại cùng lúc có thể làm tình với một người khác hay không. Tôi vẫn không có câu trả lời.
No comments:
Post a Comment