3.10.13

[even more rattling]

Thật ra ấy thì, cái lý do đầu tiên mà mình đọc historical romance bấy lâu nay là vì mình không có muốn đọc ngôn tình Trung Quốc nữa.

Tại sao không đọc ngôn tình nữa à? Phần lớn lý do là mình không muốn lệ thuộc vào người khác quá nhiều. Trên đời đúng không có bữa trưa miễn phí, đọc miễn phí thì không được phàn nàn. Nên mình không đọc nữa, nên mình có quyền phàn nàn chút đỉnh nhỉ? Cái sự lên thuộc mà mình nói chỉ đơn giản là mình không thể đọc tiếng Trung lưu loát được và phải chờ người khác dịch cho mà đọc. Hoàn toàn do bản thân mình chẳng có chút kiên nhẫn bởi vì đó giờ toàn đọc sách xuất bản, mỗi cuốn sách là một câu chuyện trọn vẹn, kể cả dù đó là một cuốn trong một bộ truyện (series/hệ liệt) thì bản thân cuốn sách đó vẫn có câu chuyện của riêng nó. Mình không đủ kiên nhẫn để theo dõi từng chương trên mạng, nhất là khi mình chẳng thể nào đọc khi chương truyện mới vừa được viết ra bằng tiếng Trung. Đã hai lần vì không đủ kiên nhẫn nên mình đã liều mình xông pha đi đọc bản gốc tiếng Trung, đọc hết tới cuối truyện luôn ấy chứ, trong khi bản dịch trên mạng chỉ mới được 1/4. Quá trình đọc đau khổ thế nào thì lại là chuyện khác. Vẫn còn chưa kể đến theo dõi nửa chừng thì bị ngưng, vì sách được mua bản quyền xuất bản và phải chờ đến khi xuất bản mới được đọc tiếp. Đau khổ lắm thay.

Thế nên mình nghĩ, việc gì phải ép mình đến thế. Thiên nhai hà xứ vô phương thảo. Truyện ngôn tình được dịch xong cũng nhiều, mình có đầy cả máy mà vẫn chưa đọc, cứ đọc hết rồi hãy tính nhỉ. Truyện lãng mạn tiếng Anh thì thôi rồi, hàng hà sa số, mình lại đọc được tiếng Anh cơ mà. Thầy nói đúng mà, hãy tận dụng những thứ mình đang có chứ đừng phí sức cho thứ mình không thể có được. Cũng như trong tình yêu vậy, mình tỉnh ngộ rồi, một lòng đi yêu người hầu như không đáp trả lại tình cảm của mình là ngu ngốc chứ không hề đáng ngưỡng mộ, chi bằng đem sức lực đi yêu người có thể yêu mình. Quý tiếc người trước mắt cũng chỉ có vậy mà thôi.

Nhưng mà nhất định có một ngày mình sẽ lại đọc ngôn tình, bằng tiếng Trung ấy mà. Nhưng lúc đó, Thần Điêu Hiệp Lữ sẽ là cuốn đầu tiên mà mình đọc.

No comments:

Post a Comment