11.10.13

Buông

Sáng vào facebook, thấy bạn đổi hình đại diện là hình đám hỏi của bạn. Sau đó lại thấy bạn viết là thấy mưa nơi đó, nhớ lại mưa nơi xưa, nhớ người xưa chở bạn bằng xe đạp. (Làm mình đi lục bài Xe đạp ơi để nghe cho đỡ ghiền).

Tự nhiên thấy tội bạn. Sao phải nặng lòng như vậy. Buông không đành cũng là một cái khổ. (Vì tám cái khổ này, mà tôi có cảm tình với Karma Rider hay Sư phụ, rõ rồi! dù cho người ta chê lên chê xuống thế nào). Tôi cũng không biết là nên vui hay buồn khi mà không có được những cái kỷ niệm như của bạn. Có càng nhiều thì càng khó mà buông xuống.

Nhưng nói người ta cũng nên nhìn lại mình. Bản thân không phải buông không đành, mà là không thể quên được. Đơn giản vì đó là quá khứ quan trọng của mình, ảnh hưởng sâu sắc đến mình. Còn việc buông hay không buông, đã buông bỏ từ lâu rồi. Hôm qua gặp một người cũng cao cao, ốm ốm giống bạn, tính tình cũng vài ba phần giống, khí chất cũng được năm phần giống. Mình không có mảy may suy nghĩ vẩn vơ gì hết. Mình chỉ hơi ghét mình vì đã nhận ra người hôm qua gặp giống với người hôm xưa. Nhưng như đã nói đó, đây là một phần quan trọng trong quá khứ lẫn quá trình trưởng thành của mình. Mình hiện tại không có khả năng quên được. Mình cũng muốn quên. Chỉ có điều nó còn ở đó quá rõ ràng mà thôi. Còn cái người hôm xưa, bây giờ đã không còn là người hôm xưa nữa. Bạn thay đổi, mình nhìn không ra. Nên người hôm xưa mà mình nói đến, thực ra đã không còn tồn tại. Nếu mình quên được luôn cái đoạn ký ức đó, thì trên đời chính thức không còn tồn tại người như vậy nữa. Quên được hay không được, mình chỉ đành tùy duyên thôi. Có khi một ngày mở mắt dậy, ngay cả cái tên của bạn mình cũng không nhớ được. Hoặc có nhớ cũng không muốn gọi nữa.

No comments:

Post a Comment