30.3.17

[Review] Movie Hóa ra anh vẫn ở đây (Lưu Diệc Phi, Ngô Diệc Phàm)

Phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Tân Di Ổ. Lưu Diệc Phi đóng vai Tô Vận Cẩm, Ngô Diệc Phàm đóng vai Trình Tranh.

Truyện mình đã đọc cách đây vài năm, từ lúc ngôn tình bắt đầu trở thành trào lưu. Ngày đó thích Trình Tranh vô cùng, và không thích Tô Vận Cẩm lắm. Khi xem phim mình lại có cảm tình với Tô Vận Cẩm. Ngày xưa mình cảm thấy Tô Vận Cẩm rất cứng nhắc, ấu trĩ, lại quá tự ti một cách vô lý, phần nhiều cảm giác này có từ giọng văn của Tân Di Ổ. Tuy nhiên Lưu Diệc Phi đã diễn được Tô Vận Cẩm không phải cứng nhắc mà là kiên cường, không phải tự ti mà là ý thức được vị trí của bản thân và dũng cảm đối mặt. Nhiều người chê Lưu Diệc Phi diễn cứng, ít biểu cảm. Còn mình lại thấy đó là cách diễn, là phong cách của cổ. Cổ diễn ra được vui buồn, đau khổ, hạnh phúc. Chỉ là khuôn mặt cổ luôn cho mình cảm giác có bức màn phân cách giữa cổ và thế giới, kiểu như thần tiên thoát tục vậy.

Ngô Diệc Phàm lại không diễn ra được Trình Tranh. Những đoạn Trình Tranh ở trung học ảnh diễn ra được một cậu nhóc kêu ngạo và trẻ con. Nhưng sau khi Trình Tranh học đại học thì ảnh diễn không ra được. Những đoạn Trình Tranh buồn, đau khổ, tức giận, ảnh đều diễn không tới. Không phải cứ nhăn mặt, gằn giọng là ra được đau khổ và tức giận đâu. Nhìn lại khuôn mặt bình thản như nước của Lưu Diệc Phi khi cổ sắp khóc đi, cổ có cả một trường cảm xúc trên lớp màn bình thản đó đó. Mà Ngô Diệc Phàm nhìn trẻ quá, Lưu Diệc Phi đứng cạnh ảnh cứ như hai chị em.

[Review] Liên thành quyết (Kim Dung)

Theo wiki (https://en.wikipedia.org/wiki/Jin_Yong), Liên thành quyết được Kim Dung viết và đăng trên tạp chí Đông Nam Á Châu từ tháng 1 năm 1964 đến tháng 2 năm 1965.

Cùng thời gian đó, Kim Dung đang viết và đăng Thiên long bát bộ trên Minh Báo. Trước quãng thời gian này, Kim Dung đã hoàn thành Xạ điêu tam bộ khúc (Xạ điêu anh hùng truyện, Thần điêu hiệp lữ, Ỷ thiên đồ long ký) và Tuyết sơn phi hồ. Sau Liên thành quyết, Kim Dung viết Tiếu ngạo giang hồ và Lục đỉnh ký.

Liệt kê dài dòng như vậy để thấy là trước Liên thành quyết và sau Liên thành quyết, Kim Dung đã viết những bộ truyện đồ sộ ở đẳng cấp tuyệt đỉnh thế nào. Liên thành quyết không ở đẳng cấp như vậy, thậm chí còn không có tính văn học như bộ truyện ngắn hơn là Tuyết sơn phi hồ.

Mình cảm thấy Liên thành quyết là bộ truyện dở nhất của Kim Dung. Kim Dung viết Liên thành quyết một cách rất lạ lùng. Nửa như muốn dùng thủ pháp mới, nửa như lại không thoát ra được. Những đoạn viết về tâm lý nhân vật, bình thường Kim Dung sẽ viết chi tiết anh ta, cô ta nghĩ gì, xuất phát điểm là gì, tại sao lại chọn cách này mà không chọn cách kia, nhưng trong Liên thành quyết, Kim Dung chỉ viêt một câu như là nếu anh ta chọn cách khác thì cuộc đời đã hướng đến đâu rồi. Mà những đoạn tả tâm lý nhân vật lại rất ít trong Liên thành quyết. Truyện chủ yếu là kể sự kiện và tả cảnh đánh nhau. Ngay cả những đoạn tả cảnh đánh nhau cũng không nhiều chi tiết và lý giải như những bộ khác. Ở vài đoạn mình lại thấy thấp thoáng bóng dáng của Cổ Long. Đó là một vài câu triết lý không đầu không đuôi, nói xong rồi bỏ qua.

Kết thúc của Liên thành quyết rất nhanh, rất quyết liệt, nếu Kim Dung dùng thêm vài phần bút lực chắc sẽ trở thành kinh điển. Khi bí mật về kho báu trong liên thành quyết được tiết lộ, trường đoạn tàn sát như ngày tận cùng của thế giới đã diễn ra: chồng giết vợ, cha giết con, sư huynh giết sư đệ, sư phụ giết đệ tử, rồi sát khí lây lan, càng nhiều người vô danh có, danh sĩ võ lâm có lao vào đánh giết lẫn nhau. Một màn kinh hồn tán đảm như vậy mà Kim Dung nỡ lòng nào chỉ viết một câu họ bị trúng độc, kho báu có độc.

Cảnh cuối truyện là Địch Vân, nhân vật chính, trở lại núi tuyết và gặp Thủy Sinh, cô gái từng vô tình trải qua sinh tử với anh ta, đang chờ anh ở đó. Mình thấy điều này rất gượng ép. Thủy Sinh không được miêu tả là có tấm lòng chất phát thiện lương như Địch Vân. Cô ta không có điều gì đặc biệt để mà không bị cuốn vào trường đoạn tàn sát kia. Mình thích hơn nếu kết thúc chỉ có Địch Vân và con gái của sư muội anh ta sống sót, bởi vì họ một người có tấm lòng trong sáng dù trải qua nhiều đày đọa và một người ngây thơ chưa nhiễm bụi trần.

10.3.17

10.03.2017

Gần đây mỗi ngày mình đều thoa son môi. Để mình đẹp chỉ là phần nhỏ, để thực hiện mục tiêu trong năm mới là phần lớn. Mục tiêu của mình là dùng hết một cây son trong một năm. Đây là việc không hề đơn giản đối với người lười biếng và hay thay đổi như mình. Đây là việc cần rất nhiều kiên trì và quyết tâm. Đã qua hai năm từ khi mình nghĩ ra mục tiêu này, và hai năm rồi mình vẫn chưa làm được.

Gần đây cứ muốn đọc, muốn viết cái gì đó. Muốn đọc tiếng Việt nhưng chưa tìm ra giọng văn thích hợp. Mình vẫn là cái loại người tôi sẽ biết thứ tôi muốn tìm khi tôi tìm thấy nó. Mình vẫn là loại hời hợt, thiếu kiến thức, thiếu ngôn từ, không thể diễn dịch điều mình muốn.

4.3.17

[Review] Người đưa đò (Lương Triều Vỹ, Kim Thành Vũ)

Phim do Vương Gia Vệ làm giám chế, Trương Gia Giai đạo diễn.

Phim cho mình một cảm giác đây là bài thi của học nộp cho thầy. Bài thi vượt ngưỡng "pass" nên mới được công chiếu. Nhưng không có nghĩa là hay. Kể cả khi người thầy Vương Gia Vệ này lên tiếng khen hay. Mối quan hệ này làm mình nhớ tới thầy của mình. Cũng chính là thái độ của người thầy đối với bài thi của học trò, và đối với học trò.

Mình nghĩ là chuyện đã diễn ra như thế này: Vương Gia Vệ nhìn ra được nhiều chỗ chưa được ở phim, và khuyên bảo Trương Gia Giai xem xem có cải thiện được gì không. Trương Gia Giai hỏi lại như vậy phải sửa như thế nào, Vương Gia Vệ lại nói nên có kết quả thế này, nhưng làm thế nào thì trò tự nghĩ đi. Trương Gia Giai sửa mãi đến sức cùng lực kiệt nhưng thầy vẫn chưa vừa ý, trong khi bản thân đã thấy tác phẩm của mình vô cùng hoàn hảo. Nên Trương Gia Giai lại hỏi có thể đem chiếu được không, trò không muốn sửa nữa. Vương Gia Vệ thân là thầy sẽ nói muốn công chiếu thì cứ làm đi, không muốn sửa nữa thì thôi, để xem người ta nhận xét về trò thế nào; mặc dù bản thân ông ta vẫn chưa hài lòng về tác phẩm này. Sau khi công chiếu, quả thật có nhiều nhận xét không hay, Vương Gia Vệ đứng ra nói là tôi thích. Bởi vì ông ta thích thật. Đối với ông ta, tác phẩm không được mười điểm, nhưng vẫn được bảy tám điểm, cho nên ông đã hài lòng lắm với người học trò này. Trước mặt học trò dĩ nhiên ông phải phê bình để học trò từ tám điểm có thể vượt bậc thăng cấp lên mười điểm. Trước mặt người ngoài ông thân là thầy dĩ nhiên phải che mưa đỡ gió cho học trò.

Thật ra đây chính là cách đối đãi của thầy và mình. Mình vẫn chưa bao giờ với được nấc thang mười điểm của thầy. Trước mặt mình, thầy cũng chưa bao giờ nói em làm được lắm. Nhưng thật ra thầy đã luôn có ý đó, chỉ là mình lúc đó ngờ nghệch quá nên không hiểu nổi. Thầy nói hãy xem những gì em viết trước đây, và những gì em viết hiện tại, khác nhau như thế nào; hãy xem cách em vẽ biểu đồ, cách em thuyết trình, khác nhau như thế nào; nếu không có gì khác nhau, hoặc là ngày xưa em đáng được tấm bằng tiến sĩ này, hoặc là em chẳng có tiến bộ gì, bốn năm qua là hoang phí. Rồi thầy lại nói thầy nhìn ra sự khác biệt. Lại có một chuyện khác thầy từng nói với một học trò khác là thầy không nghĩ em viết được tới cấp độ như vậy. Còn với mình, thầy lại nói em phải cải thiện cách viết của em. Mình đã buồn biết bao nhiêu vì mình không nghĩ người bạn kia giỏi hơn mình. Nhưng nhìn lại thầy chưa từng sửa văn của mình, chưa từng sửa dàn ý của mình. Nghĩa là thầy cảm thấy bài làm của mình không quá tệ. Nhưng mình thật sự vẫn còn khúc mắc đó trong lòng. Mình đã tìm đọc bài làm của người bạn kia, không vì ghen ghét, thật sự là cách viết của bạn thua mình vài phần. Tới bây giờ mình đã tiến bộ tới bậc như vậy đấy, mình hiểu được tại sao thầy có thể nhìn ra câu văn này do một học sinh viết hay do một giáo sư viết ra, mình bây giờ cũng có thể nhìn ra. Nhưng mình vẫn chưa có can đảm để hỏi thầy thầy thật sự đánh giá người bạn kia hơn em sao.

Quay lại nói chuyện phim, bộ phim này Trương Gia Giai muốn học tập theo Vương Gia Vệ, nhưng tất nhiên là vẫn chưa bằng. Phim chỉ vừa đủ điểm đậu, "pass", mà thôi.

Màu phim và cách quay phim có ý vị. Diễn viên toàn ngôi sao. Trừ bạn gái Dương Dĩnh Angelababy và một vài phút của chị gái Hùng Đại Lâm ra, diễn xuất khá đồng đều. Bộ phim này thật sự là trò chơi đối với đám ngôi sao này mà thôi. Lương Triều Vỹ và Kim Thành Vũ diễn như chơi, rất thoải mái. Bộ phim này thật sự sao làm khó được hai anh. Phim còn có Trần Dịch Tấn, dĩ nhiên diễn được tròn vai. Mình không biết tên diễn viên đóng vai bạn gái của Lương Triều Vỹ. Cô ta có nét diễn và phong thái của Vương Phi. Võ đoán là giám chế và đạo diễn đã từng mời Vương Phi, nhưng không mời được. Nếu là Vương Phi hoặc giả là Trương Mạn Ngọc, ngồi bên trong quầy bar đối diện với Lương Triều Vỹ, cảnh phim sẽ hoàn mỹ biết bao.

Âm nhạc của phim hay dở thất thường. Mỗi phân đoạn ở đầu phim có một bài hát làm nhạc chủ đề. Chưa nói đến hợp hay không hợp với hoàn cảnh, nhưng vô hình trung làm mình nghĩ phong cách của đạo diễn là như thế. Nhưng một phân đoạn ở giữa phim, lúc Lương Triều Vỹ và Kim Thành Vũ đánh nhau với người khác, Lương Triều Vỹ nói vô tình họ được sống lại thời tuổi trẻ, vậy mà nhạc nền lúc đó chỉ là nhạc, không phải một bài hát chủ đề. Một thời điểm vô cùng thích hợp để phát bài hát chủ đề vậy mà không có bài hát nào. Mình đã trông chờ từ lúc hai bọn họ vừa đánh nhau, đến lúc họ đánh nhau xong, và mình đã thất vọng ghê gớm.

Lời thoại và nội dung phim có chút sáo rỗng. Vẫn là câu chỉ vừa đủ pass, vẫn chưa tới được mức hay. Hay là nói biên kịch (cũng chính là Trương Gia Giai) muốn học tập Vương Gia Vệ, nhưng chưa bằng, nên có chút giả tạo.

1.3.17

[Review] Drama Tam sinh tam thế - Thập lý đào hoa

Phim làm từ truyện của Đường Thất Công Tử. Truyện là Đường Thất Công Tử dựa trên một tác phẩm khác mà viết thành. Dù có biện hộ thế nào, truyện này vẫn sẽ bị xếp vào lại văn chép của người khác. Mình đau lòng lắm. Mình còn bỏ công tìm đọc chép tình tiết, chép cốt truyện, thì có phải là chép không. Nói ngắn thì, chép ít như kiểu nam là Dạ Hoa, thái tử thiên tộc, yêu nữ là Bạch Thiển, một hồ tiên bị phong ấn ở trần gian, và phần diễn biến tiếp theo không liên hệ gì đến tác phẩm khác, thì không gọi là chép. Nhưng mà sự tương đồng không dừng ở đó. Giống quá nhiều thì hẳn là chép, là plagiarism rồi. Biết nói gì, mình chẳng biết nói gì, mình chỉ mong sự việc như lời Đường Thất nói, là do tuổi trẻ nông nỗi.

Nói lại phim, phim làm từ truyện, đương nhiên phải thêm thắt tình tiết, lời thoại, trở nên rất rõ ràng, mạch lạc. Biên kịch của phim thật rất dụng công và dụng tâm. Chỉ vào câu kể của Đường Thất như là Dạ Hoa biến thành con rắn đen, được Tố Tố tức Bạch Thiển bị phong ấn đem về nuôi, biên kịch đã phóng tác lên được bối cảnh ở núi Tuấn Tật, tình huống Tố Tố gặp Dạ Hoa, cách Tố Tố chăm sóc con rắn đen. Truyện kể thêm sẽ thành dài dòng, nhưng phim làm ít lại sẽ thành khó hiểu. Truyện và phim ở đây thực rất đáng để đặt song song.

Phong cảnh trong phim cũng được tạo ra rất hoàn mỹ. Kỹ xảo vi tính rất chân thực. Rừng đào mười dặm thật như tiên cảnh, vừa chân thực, lại vừa ảo diệu, không nhìn ra cây giả hoa giả chút nào. Hãy nhìn qua chút đào hoa đảo trong Anh hùng xạ điêu, bản 2016, để có chút so sánh. Những ao hồ, rừng trúc, non xanh nước biếc, tất thảy đều được xử lý rất tinh tế, màu sắc tươi thắm, vô cùng động lòng người. Mình xem phim Trung Quốc không nhiều, nhưng có thể nói đây là bộ phim được xử lý vi tính đẹp nhất. Hãy so sánh với Hoa Thiên Cốt, với Truyền thuyết Thanh Khâu Hồ.

Phục trang cũng đẹp mê li, mình cũng thích vô cùng. Truyện kể Dạ Hoa mặc đồ đen thì phim chiếu thực sự là đen tuyền như thế. Phục trang lại có liên quan chút với văn hóa, lễ nghi được áp dụng trong phim. Mình lại khâm phục biên kịch thêm một bậc. Lễ nghi, cách chào hỏi, cách xưng hô, là lấy từ trước thời Tần, có lẽ trong Chiến Quốc, Xuân Thu. Mình không rõ nên không thể lạm bàn, nhưng mình nhận ra cách gọi nhau là "Quân" như "Dạ Hoa Quân", "Tư Âm thần Quân" cũng giống như trong phim Cỗ máy thời gian của Cổ Thiên Lạc nói về thời trước khi Tần Thủy Hoàng lên ngôi. Mình cũng nhận ra cách hành lễ khi gặp nhau, đưa tay, quỳ lạy, cách ngồi nghị sự, bố trí nơi nghị sự, tất thảy đều ở thời kỳ đó. Biên kịch thật quá tài tình khi đem cả một nền văn hóa cho bộ phim. Lại cứ so sánh với Hoa Thiên Cốt đi.

Với kịch bản, đạo diễn, quay phim, hiệu ứng như vậy, sức nặng đặt lên diễn xuất đã được giảm đi rất nhiều. Nhưng diễn xuất của Triệu Hựu Đình - Dạ Hoa và Dương Mịch - Bạch Thiển thật không tệ. Mình thích nét cười của Triệu Hựu Đình. Triệu Hựu Đình thật sự diễn ra được Dạ Hoa, là Dạ Hoa từ trong truyện bước ra. Phim có rất nhiều đoạn của Dạ Hoa với nhiều cung bậc cảm xúc, xem rất thòa mãn. Truyện viết dưới góc nhìn của Bạch Thiển, nên những mô tả về Dạ Hoa chỉ là những câu chuyện, những đối thoại ít ỏi của họ. Có một ngoại truyện về Dạ Hoa, viết dưới góc nhìn của Dạ Hoa, nhưng làm sao đủ để những đứa hâm mộ (mê trai) như mình thỏa mãn.

Người làm mình ngạc nhiên nhất là Cao Vỹ Quân - Đông Hoa Đế Quân. Mình chưa đọc Chẩm Thượng Thư, chỉ nhớ là đọc được Đông Hoa là người độc miệng mà thôi. Cao Vỹ Quân diễn một Đông Hoa cao cao tại thượng, không màng thế sự, có lúc thì bị phiền nhiễu bởi hồng hồ ly Phượng Cửu, thật rất giống. Mình không có hình tượng của Đông Hoa sẵn trong lòng, nên không hề áp đặt cho diễn viên. Mình chỉ dựa truyên tình tiết để chờ đợi diễn viên diễn ra mà thôi. Mỗi cái thở dài, nhíu mày của Cao Vỹ Quân thật giống với mong đợi của mình. Có một đoạn Tố Cẩm đến bắt nạt Tố Tố, bị Phượng Cửu trong hình dạng hồ ly cắn, nên đánh bị thương Phượng Cửu, cùng lúc Đông Hoa bắt gặp và nổi giận trách phạt Tố Cẩm. Cao Vỹ Quân diễn tả sự giận dữ từ ánh mắt, giọng nói, rất ít động tác và cử động cơ mặt, thật tài tình.

Phim không phải không có điểm trừ. Lỗ hổng to bự đó là cách tính thời gian. Thần tiên cứ nhắc đến trăm năm, vạn năm, cứ như là cái chớp mắt. Một ngày ở tiên giới bằng một năm ở hạ giới. Văn minh Hoa Hạ tính đến nay quá lắm là năm ngàn (5000) năm, tính ra chỉ là mười ba (13) năm lẻ ở tiên giới. Bạch Thiển khi là Tư Âm xuống trần gian chơi, thì trần gian đã có văn minh, người dân biết buôn bán, trồng trọt để sinh sống. Bạch Thiên khi là Tố Tố bị phong ấn ở trần gian thì đã là bảy vạn (70 000) năm sau. Bảy vạn năm trên trời nghĩa là hơn hai ngàn vạn (20 000 000)ngày, nghĩa là hơn hai ngàn vạn năm ở trần gian, và trần gian vẫn còn ở thời cổ, không phải hiện đại. Lạ lắm đó. Rồi ba trăm năm sau khi Tố Tố nhảy xuống Tru Tiên Đài, là hơn mười vạn (100 000) năm ở dưới trần gian, và trần gian vẫn là cổ đại.

Nhưng mà, mình bỗng nhiên cảm nhận được độ dài của thời gian. Mình từng đọc ở đâu là trên phim chỉ chớp mắt chuyển cảnh, đã là mười năm sau, không như ở ngoài đời thực, mười năm là hơn ba ngàn ngày, là phải trải qua ngần ấy ngày đó để mới hết mười năm. Dạ Hoa cũng vậy. Dạ Hoa một mình nuôi con, cũng nuôi hy vọng Tố Tố sẽ trở về, một mình đi đi lại lại hết ba trăm năm. Ba trăm năm đó là Dạ Hoa phải từng ngày từng ngày mà trải qua, từng ngày từng ngày nhìn đèn kết phách trông chờ hình bóng của Tố Tố. Thời gian là vô hạn đối với thần tiên, nhưng họ cũng phải từng ngày từng ngày mà đi qua, không hề có cái chớp mắt chuyển cảnh nào. Cũng như Bạch Thiển dùng bảy vạn năm để cứu Mặc Uyên, và Ly Kính cũng dùng chừng đó năm để tương tư Tư Âm. Không phải sợ chờ đợi, mà là sợ không biết đợi đến bao giờ - hình như cũng từ một truyện ngôn tình nào đó.
.

Mình thật ngưỡng mộ biên kịch. Đoạn Dạ Hoa muốn tiếp cận Tố Tố, nhờ tam thúc là Liên Tống cho lời khuyên. Liên Tống khuyên một lượt từ mỹ nhân kế, đến anh hùng cứu mỹ nhân kế, rồi cuối cùng Dạ Hoa chịu dùng khổ nhục kế. Biên kịch đã thêm vào cho bạn trẻ Liên Tống lời cảm thán về Dạ Hoa "lớn đẹp trai vậy mà đi dùng khổ nhục kế". Thiệt tình là đỉnh quá đi.

[Review] Ma thổi đèn - Thành cổ Tinh Tuyệt / Mê động Long Lĩnh / Trùng cốc Vân Nam (Thiên Hạ Bá Xướng)

Nghe danh đã lâu, nhưng mình đã rèn luyện được thói quen cái gì càng nổi tiếng, mình lại càng không muốn xem, chỉ muốn kính nhi viễn chi, đứng vòng ngoài xem náo nhiệt. Tỷ như Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi, tỷ như cùng anh ngắm hoa sơn tra, cũng là gần đây mình mới đọc, vì một nguyên nhân hoàn toàn khác: không chịu được tình trạng "unread" của cuốn sách trong danh sách của mình.

Trở lại Ma thổi đèn, mình đã coi hai movie của truyện: Chín tầng yêu tháp có Triệu Hựu Đình, và Thành cổ Tinh Tuyệt có Trần Khôn. Cả hai phim đều sáng tạo vô biên, xa rời cốt truyện. Đến khi xem webdrama có Cận Đông đóng vai Hồ Bát Nhất, mình mới muốn đọc truyện. Chỉ để xem diễn biến tiếp theo, không phải mỗi tuần chờ phim ra. Nhất quyết không phải vì Cận Đông, haha. Nhưng mà, vô tình ba diễn viên trong webdrama đã trở thành hình tượng của Hồ Bát Nhất, Tuyền béo và Shirley Dương trong quá trình mình đọc truyện.

Mình đã đọc Tặc Miêu của cùng tác giả, cùng phong cách viết, nhưng mình không thích. Sau khi đọc Ma thổi đèn, mình nhận ra là mình theo được hết từng cuốn mà không chán vì mình thích nhân vật. Rõ ràng webdrama có công không nhỏ trong việc truyền bá tác phẩm gốc.

Ma thổi đèn kể chuyện như kiểu ở quán trà thường thấy trong phim cổ trang Trung Quốc. Vừa kể chuyện, vừa diễn giải điển tích, liên tu bất tận, rất thích hợp làm truyện gối đầu giường: là loại trước khi đi ngủ đọc vài trang, vài chương. Mình cũng thích tác giả ở chỗ anh ta nói đừng coi truyện của anh là văn chương, chỉ là truyện mà thôi, anh ta muốn như là người kể chuyện ở quán trà thôi. Mà sức tưởng tượng của tác giả rất phong phú, anh ta kể bao nhiêu thứ về tộc người này, nền văn hóa kia, thậm chí điển tích này gắn với Tần Thủy Hoàng, điển tích kia gắn với Hán Vũ Đế, toàn là tưởng tượng hay còn gọi bịa chuyện mà ra. Anh ta còn kể với giọng văn rất lưu loát, rất sành sỏi, như một bậc trí giả bác đại tinh thâm. Tác giả làm mình nhớ đến Kim Dung lão gia. Bốn chữ bác đại tinh thâm này mình luôn gắn liền với Kim Dung. Tác giả nếu rèn luyện thêm nữa, mình không ngạc nhiên có ngày anh ta sẽ bằng với trình độ của Kim Dung.

Phần 1 của Ma thổi đèn vẫn còn tập cuối Thần cung Côn Luân. Mình vẫn đang đọc.