30.3.17

[Review] Liên thành quyết (Kim Dung)

Theo wiki (https://en.wikipedia.org/wiki/Jin_Yong), Liên thành quyết được Kim Dung viết và đăng trên tạp chí Đông Nam Á Châu từ tháng 1 năm 1964 đến tháng 2 năm 1965.

Cùng thời gian đó, Kim Dung đang viết và đăng Thiên long bát bộ trên Minh Báo. Trước quãng thời gian này, Kim Dung đã hoàn thành Xạ điêu tam bộ khúc (Xạ điêu anh hùng truyện, Thần điêu hiệp lữ, Ỷ thiên đồ long ký) và Tuyết sơn phi hồ. Sau Liên thành quyết, Kim Dung viết Tiếu ngạo giang hồ và Lục đỉnh ký.

Liệt kê dài dòng như vậy để thấy là trước Liên thành quyết và sau Liên thành quyết, Kim Dung đã viết những bộ truyện đồ sộ ở đẳng cấp tuyệt đỉnh thế nào. Liên thành quyết không ở đẳng cấp như vậy, thậm chí còn không có tính văn học như bộ truyện ngắn hơn là Tuyết sơn phi hồ.

Mình cảm thấy Liên thành quyết là bộ truyện dở nhất của Kim Dung. Kim Dung viết Liên thành quyết một cách rất lạ lùng. Nửa như muốn dùng thủ pháp mới, nửa như lại không thoát ra được. Những đoạn viết về tâm lý nhân vật, bình thường Kim Dung sẽ viết chi tiết anh ta, cô ta nghĩ gì, xuất phát điểm là gì, tại sao lại chọn cách này mà không chọn cách kia, nhưng trong Liên thành quyết, Kim Dung chỉ viêt một câu như là nếu anh ta chọn cách khác thì cuộc đời đã hướng đến đâu rồi. Mà những đoạn tả tâm lý nhân vật lại rất ít trong Liên thành quyết. Truyện chủ yếu là kể sự kiện và tả cảnh đánh nhau. Ngay cả những đoạn tả cảnh đánh nhau cũng không nhiều chi tiết và lý giải như những bộ khác. Ở vài đoạn mình lại thấy thấp thoáng bóng dáng của Cổ Long. Đó là một vài câu triết lý không đầu không đuôi, nói xong rồi bỏ qua.

Kết thúc của Liên thành quyết rất nhanh, rất quyết liệt, nếu Kim Dung dùng thêm vài phần bút lực chắc sẽ trở thành kinh điển. Khi bí mật về kho báu trong liên thành quyết được tiết lộ, trường đoạn tàn sát như ngày tận cùng của thế giới đã diễn ra: chồng giết vợ, cha giết con, sư huynh giết sư đệ, sư phụ giết đệ tử, rồi sát khí lây lan, càng nhiều người vô danh có, danh sĩ võ lâm có lao vào đánh giết lẫn nhau. Một màn kinh hồn tán đảm như vậy mà Kim Dung nỡ lòng nào chỉ viết một câu họ bị trúng độc, kho báu có độc.

Cảnh cuối truyện là Địch Vân, nhân vật chính, trở lại núi tuyết và gặp Thủy Sinh, cô gái từng vô tình trải qua sinh tử với anh ta, đang chờ anh ở đó. Mình thấy điều này rất gượng ép. Thủy Sinh không được miêu tả là có tấm lòng chất phát thiện lương như Địch Vân. Cô ta không có điều gì đặc biệt để mà không bị cuốn vào trường đoạn tàn sát kia. Mình thích hơn nếu kết thúc chỉ có Địch Vân và con gái của sư muội anh ta sống sót, bởi vì họ một người có tấm lòng trong sáng dù trải qua nhiều đày đọa và một người ngây thơ chưa nhiễm bụi trần.

No comments:

Post a Comment