Phim làm từ truyện của Đường Thất Công Tử. Truyện là Đường Thất Công Tử dựa trên một tác phẩm khác mà viết thành. Dù có biện hộ thế nào, truyện này vẫn sẽ bị xếp vào lại văn chép của người khác. Mình đau lòng lắm. Mình còn bỏ công tìm đọc chép tình tiết, chép cốt truyện, thì có phải là chép không. Nói ngắn thì, chép ít như kiểu nam là Dạ Hoa, thái tử thiên tộc, yêu nữ là Bạch Thiển, một hồ tiên bị phong ấn ở trần gian, và phần diễn biến tiếp theo không liên hệ gì đến tác phẩm khác, thì không gọi là chép. Nhưng mà sự tương đồng không dừng ở đó. Giống quá nhiều thì hẳn là chép, là plagiarism rồi. Biết nói gì, mình chẳng biết nói gì, mình chỉ mong sự việc như lời Đường Thất nói, là do tuổi trẻ nông nỗi.
Nói lại phim, phim làm từ truyện, đương nhiên phải thêm thắt tình tiết, lời thoại, trở nên rất rõ ràng, mạch lạc. Biên kịch của phim thật rất dụng công và dụng tâm. Chỉ vào câu kể của Đường Thất như là Dạ Hoa biến thành con rắn đen, được Tố Tố tức Bạch Thiển bị phong ấn đem về nuôi, biên kịch đã phóng tác lên được bối cảnh ở núi Tuấn Tật, tình huống Tố Tố gặp Dạ Hoa, cách Tố Tố chăm sóc con rắn đen. Truyện kể thêm sẽ thành dài dòng, nhưng phim làm ít lại sẽ thành khó hiểu. Truyện và phim ở đây thực rất đáng để đặt song song.
Phong cảnh trong phim cũng được tạo ra rất hoàn mỹ. Kỹ xảo vi tính rất chân thực. Rừng đào mười dặm thật như tiên cảnh, vừa chân thực, lại vừa ảo diệu, không nhìn ra cây giả hoa giả chút nào. Hãy nhìn qua chút đào hoa đảo trong Anh hùng xạ điêu, bản 2016, để có chút so sánh. Những ao hồ, rừng trúc, non xanh nước biếc, tất thảy đều được xử lý rất tinh tế, màu sắc tươi thắm, vô cùng động lòng người. Mình xem phim Trung Quốc không nhiều, nhưng có thể nói đây là bộ phim được xử lý vi tính đẹp nhất. Hãy so sánh với Hoa Thiên Cốt, với Truyền thuyết Thanh Khâu Hồ.
Phục trang cũng đẹp mê li, mình cũng thích vô cùng. Truyện kể Dạ Hoa mặc đồ đen thì phim chiếu thực sự là đen tuyền như thế. Phục trang lại có liên quan chút với văn hóa, lễ nghi được áp dụng trong phim. Mình lại khâm phục biên kịch thêm một bậc. Lễ nghi, cách chào hỏi, cách xưng hô, là lấy từ trước thời Tần, có lẽ trong Chiến Quốc, Xuân Thu. Mình không rõ nên không thể lạm bàn, nhưng mình nhận ra cách gọi nhau là "Quân" như "Dạ Hoa Quân", "Tư Âm thần Quân" cũng giống như trong phim Cỗ máy thời gian của Cổ Thiên Lạc nói về thời trước khi Tần Thủy Hoàng lên ngôi. Mình cũng nhận ra cách hành lễ khi gặp nhau, đưa tay, quỳ lạy, cách ngồi nghị sự, bố trí nơi nghị sự, tất thảy đều ở thời kỳ đó. Biên kịch thật quá tài tình khi đem cả một nền văn hóa cho bộ phim. Lại cứ so sánh với Hoa Thiên Cốt đi.
Với kịch bản, đạo diễn, quay phim, hiệu ứng như vậy, sức nặng đặt lên diễn xuất đã được giảm đi rất nhiều. Nhưng diễn xuất của Triệu Hựu Đình - Dạ Hoa và Dương Mịch - Bạch Thiển thật không tệ. Mình thích nét cười của Triệu Hựu Đình. Triệu Hựu Đình thật sự diễn ra được Dạ Hoa, là Dạ Hoa từ trong truyện bước ra. Phim có rất nhiều đoạn của Dạ Hoa với nhiều cung bậc cảm xúc, xem rất thòa mãn. Truyện viết dưới góc nhìn của Bạch Thiển, nên những mô tả về Dạ Hoa chỉ là những câu chuyện, những đối thoại ít ỏi của họ. Có một ngoại truyện về Dạ Hoa, viết dưới góc nhìn của Dạ Hoa, nhưng làm sao đủ để những đứa hâm mộ (mê trai) như mình thỏa mãn.
Người làm mình ngạc nhiên nhất là Cao Vỹ Quân - Đông Hoa Đế Quân. Mình chưa đọc Chẩm Thượng Thư, chỉ nhớ là đọc được Đông Hoa là người độc miệng mà thôi. Cao Vỹ Quân diễn một Đông Hoa cao cao tại thượng, không màng thế sự, có lúc thì bị phiền nhiễu bởi hồng hồ ly Phượng Cửu, thật rất giống. Mình không có hình tượng của Đông Hoa sẵn trong lòng, nên không hề áp đặt cho diễn viên. Mình chỉ dựa truyên tình tiết để chờ đợi diễn viên diễn ra mà thôi. Mỗi cái thở dài, nhíu mày của Cao Vỹ Quân thật giống với mong đợi của mình. Có một đoạn Tố Cẩm đến bắt nạt Tố Tố, bị Phượng Cửu trong hình dạng hồ ly cắn, nên đánh bị thương Phượng Cửu, cùng lúc Đông Hoa bắt gặp và nổi giận trách phạt Tố Cẩm. Cao Vỹ Quân diễn tả sự giận dữ từ ánh mắt, giọng nói, rất ít động tác và cử động cơ mặt, thật tài tình.
Phim không phải không có điểm trừ. Lỗ hổng to bự đó là cách tính thời gian. Thần tiên cứ nhắc đến trăm năm, vạn năm, cứ như là cái chớp mắt. Một ngày ở tiên giới bằng một năm ở hạ giới. Văn minh Hoa Hạ tính đến nay quá lắm là năm ngàn (5000) năm, tính ra chỉ là mười ba (13) năm lẻ ở tiên giới. Bạch Thiển khi là Tư Âm xuống trần gian chơi, thì trần gian đã có văn minh, người dân biết buôn bán, trồng trọt để sinh sống. Bạch Thiên khi là Tố Tố bị phong ấn ở trần gian thì đã là bảy vạn (70 000) năm sau. Bảy vạn năm trên trời nghĩa là hơn hai ngàn vạn (20 000 000)ngày, nghĩa là hơn hai ngàn vạn năm ở trần gian, và trần gian vẫn còn ở thời cổ, không phải hiện đại. Lạ lắm đó. Rồi ba trăm năm sau khi Tố Tố nhảy xuống Tru Tiên Đài, là hơn mười vạn (100 000) năm ở dưới trần gian, và trần gian vẫn là cổ đại.
Nhưng mà, mình bỗng nhiên cảm nhận được độ dài của thời gian. Mình từng đọc ở đâu là trên phim chỉ chớp mắt chuyển cảnh, đã là mười năm sau, không như ở ngoài đời thực, mười năm là hơn ba ngàn ngày, là phải trải qua ngần ấy ngày đó để mới hết mười năm. Dạ Hoa cũng vậy. Dạ Hoa một mình nuôi con, cũng nuôi hy vọng Tố Tố sẽ trở về, một mình đi đi lại lại hết ba trăm năm. Ba trăm năm đó là Dạ Hoa phải từng ngày từng ngày mà trải qua, từng ngày từng ngày nhìn đèn kết phách trông chờ hình bóng của Tố Tố. Thời gian là vô hạn đối với thần tiên, nhưng họ cũng phải từng ngày từng ngày mà đi qua, không hề có cái chớp mắt chuyển cảnh nào. Cũng như Bạch Thiển dùng bảy vạn năm để cứu Mặc Uyên, và Ly Kính cũng dùng chừng đó năm để tương tư Tư Âm. Không phải sợ chờ đợi, mà là sợ không biết đợi đến bao giờ - hình như cũng từ một truyện ngôn tình nào đó.
.
Mình thật ngưỡng mộ biên kịch. Đoạn Dạ Hoa muốn tiếp cận Tố Tố, nhờ tam thúc là Liên Tống cho lời khuyên. Liên Tống khuyên một lượt từ mỹ nhân kế, đến anh hùng cứu mỹ nhân kế, rồi cuối cùng Dạ Hoa chịu dùng khổ nhục kế. Biên kịch đã thêm vào cho bạn trẻ Liên Tống lời cảm thán về Dạ Hoa "lớn đẹp trai vậy mà đi dùng khổ nhục kế". Thiệt tình là đỉnh quá đi.
No comments:
Post a Comment