Nửa đêm bật Danh viện vọng tộc (Silver spoon sterling shackles) của Tavia Yeung (Dương Di) làm nhạc nền. Chị Di diễn hay quá trời. Đại phu nhân và tam phu nhân cũng xuất thần lắm.
Đàn ông tranh quyền đoạt lợi bên ngoài, đàn bà tranh sủng trong nhà. Đàn ông đùa giỡn với quyền lực và tiền bạc, đàn bà đùa giỡn với tình cảm và đàn ông. Chẳng phải đàn bà bản lĩnh hơn sao? Nhưng mà, đàn bà tranh sủng ái của đàn ông, dù ai thắng thì cuối cùng vẫn là thua trong tay đàn ông. Đáng buồn làm sao!
Thật muốn nhìn cái thế giới đàn bà tranh quyền đoạt lợi với nhau, dùng cách của đàn bà để mà tranh đoạt. Đàn ông căn bản khó đấu lại đàn bà vì bạo lực là vũ khí cuối cùng đàn bà sẽ sử dụng đến. Đàn bà đạt được mục đích mà không cần phải đánh nhau, mắng được người mà không cần phải dùng từ thô tục.
.
Nhớ trong phim nào cũng nói: Đàn ông có nhiều phụ nữ thì gọi là phong lưu, phụ nữ có nhiều đàn ông thì gọi là dâm đãng. Phụ nữ cay nghiệt mà lên án một phụ nữ khác là dâm đãng chính là đang cho phép đàn ông phong lưu. Chính là tự bó buộc mình mà thôi. Bình đẳng giới thật còn xa lắm khi mà phụ nữ từ trong suy nghĩ đã đặt mình không bình đẳng với đàn ông.
.
Tựa đề thật liên quan lắm, vì nhớ một lần tôi hỏi anh "Anh thích như Vi Tiểu Bảo có nhiều vợ không? Nhiều vợ sướng chết được đúng không?", anh trả lời "Mua cho mỗi người vợ một cái túi LV thì thật là chết được. Một người cũng gần chết rồi." Nghĩ đến anh muốn mua LV cho tôi thì cảm thấy ngọt muốn chết.
Nhưng cũng không mất lý trí mà hỏi lại "Vậy khi có đủ tiền thì có muốn có nhiều vợ không?", anh rất ý thức được sự nguy hiểm mà trả lời "Không, dĩ nhiên không, một người là đủ rồi." Tôi vẫn rất lý trí mà suy luận "Như vậy nhiều túi LV đều mua cho em phải không?" Anh run run trả lời "Mua cho em hết, nhưng em cần nhiều túi như vậy để làm gì?"
.
Tôi không cần LV, tôi cần ý nghĩ "muốn mua túi LV cho em" của anh. LV có thể mua được, ý muốn của anh không thể mua được. Tôi dĩ nhiên chọn thứ cao giá hơn rồi.
No comments:
Post a Comment