4.12.12

Tràng Giang

Gần đây hay nhớ tới mấy câu thơ trong Tràng Giang của Huy Cận.

Thuyền về nước lại sầu trăm ngả
Củi một cành khô lạc mấy dòng

Hôm nay lại tự dưng ghép hai câu này lại

Không cầu gợi chút niềm thân mật
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà

Nhớ nhất là câu "Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà". 

Hay được dạy liên tưởng tới thơ Thôi Hiệu "Yên ba giang thượng sử nhân sầu", rồi các thể loại vẻ đẹp cổ điển, Đường Thi. Thôi Hiệu là ai còn chẳng biết, Hoàng Hạc Lâu ở nơi đâu cũng không rõ. Đọc phân tích chỉ có cảm giác giả tạo, sáo rỗng. Kể cả người dạy đã hiểu hết Đường Thi hay Thôi Hiệu sao? Lại đừng bàn đến vẻ đẹp cổ điển. Đọc một bài văn được chấm 10 điểm, cũng không có cảm giác gì ngoài nhặt nhạnh được vô số keywords (tiếng việt?) phải có để lấy điểm khi đi thi.

Thật là châm biếm khi mà gần đây đọc một truyện ngôn tình xuyên không của Trung Quốc, lại cảm nhận được chất cổ xưa Hoa Hạ tràn ngập. Lại nhờ đó mà nhìn nhận rõ ràng mấy chữ "bất đắc chí" mà ngày xưa thầy cô dạy phải gán ghép với Nguyễn Du. Ngày xưa không hiểu được Nguyễn Du, bây giờ vẫn không hiểu. Nguyễn Du rành rành là người Việt Nam mà có đọc hiểu ông viết "hồn hề hồn hề hồ bất quy" nghĩ là gì đâu? Cũng thật là xấu hổ khi mà đến giờ mới biết Bình Ngô Đại Cáo trong sách giáo khoa là bản dịch, mới biết là bản gốc của Nguyễn Trãi là chữ Hán. Là "thiên cổ hùng văn", là cụm từ để lấy điểm.

Có cái hài hước nào bằng ra khỏi trường học mới được viết thật lòng em đã có cảm xúc gì khi đọc tác phẩm?

[đó là truyện Ta không phải là vịt con xấu xí. Ai cũng nói là truyện hài, nhưng tôi lại cứ thấy buồn man mác]

No comments:

Post a Comment