Đọc Hoa bên bờ cách đây bốn năm. Biết Đảo tường vy cách đây bốn năm. Nhưng giờ mới đọc và cố gắng đọc xong. Thích An từ Hoa bên bờ, dù chưa đọc lại lần nào. Thời điểm đọc Hoa bên bờ thật rất vi diệu. Lúc đang viết báo cáo năm thứ hai tiến sĩ. Lúc đang đau khổ cùng cực. Lúc cảm thấy cuộc đời không ai có thể cứu giúp được mình. Những điều An viết trong Hoa bên bờ cứ như An đang ở chính trong phòng trọ của tôi và miêu tả tôi. Kiều của An trong Hoa bên bờ chính là tôi khi đó. Chỉ trừ ra việc hút thuốc và uống rượu.
Sau khoảng thời gian đó, không đọc thêm gì của An nữa. Vì cảm thấy đủ rồi. Cảm thấy có một người giống hệt như mình tồn tại trên đời. Vậy là đủ rồi.
Ngày đó đã đọc vài trang của Đảo tường vy. Cũng viết về những cô gái đơn độc như vậy. Một mình sống, một mình viết, một mình đọc, một mình cảm thông và nâng đỡ bản thân. Vẫn cảm thấy đọc tới đó là đủ rồi.
Bây giờ mới đọc hết Đảo tường vy. Bởi vì muốn viết review cho Một mình ở Châu Âu, muốn viết vào câu muốn đọc những câu chuyện như thế này, thì nên tìm đọc Đảo tường vy, ít ra nó hoàn chỉnh hơn nhiều.
Đọc Đảo tường vy mới nhận ra là mình đã thay đổi. An bây giờ cũng đã thay đổi rồi. Ngày 16 tháng 6 năm 2014, An Ni Bảo Bối viết trên Weibo là An Ni Bảo Bối đổi bút danh thành Khánh Sơn (庆山).
Đảo tường vy có hai phần. Phần một viết về chuyến đi của "tôi" đến Đông Nam Á, trong đó có Việt Nam. Phần hai viêt về tình yêu của "tôi" với một người đàn ông đã có gia đình, một mối tình diễn ra trong ba ngày.
Tôi thích phần một hơn. Thích cách An nói về các cô gái đơn độc. Thích những quan sát của An. Tôi thích cách du lịch của An. Đến một nơi để cảm nhận linh hồn của nơi đó, để quan sát và thấu hiểu con người ở nơi đó. Nên không thích được Một mình ở Châu Âu.
Tôi không thích phần hai. Ngày xưa tôi bị rung động lắm bởi những mối tình An viết ra. Những cô đơn trong tình yêu. Những khao khát, đau khổ của những cô gái như An, như tôi. Nhưng bây giờ tôi không thích nữa. Việc gì phải đau khổ như vậy. Tình yêu không phải như vậy. Nếu yêu phải đau khổ như vậy thì bỏ đi, tìm một tình yêu không phải dằn vặt đau khổ. Nếu cảm thấy cô đơn trong tình yêu thì hãy chọn cuộc sống cô độc đi. Cô độc không có nghĩa là bất hạnh. Chọn một cuộc sống trong lành, yên ổn, an nhiên. Không phải tốt hơn sao? Yêu chết đi sống lại cũng chỉ để có một happy ending như thế này thôi. Vậy thì cứ bỏ đoạn chết đi sống lại đi. Như An viết trong một tản văn mong ngày mai hết mưa, trèo lên núi cao, nhìn xuống thành phố, nơi có người thương yêu tôi.
No comments:
Post a Comment