28.12.2012: See comment for gift ^^
.
Kinh dị quá, đã đọc xong bộ này bằng tiếng Hoa (với sự giúp đỡ nhiệt tình của từ điển trong Chrome).
Chỉ lướt đọc đoạn nào có hai anh chị nam nữ chính thôi mà cũng mệt kinh khủng. Nhận được thêm nhiều mặt chữ nhưng chắc sẽ quên nhanh trong một tháng nữa.
Truyện thì rất là có vị của phim Hồng Kông. Nhất là phim ATV. Nếu làm phim thì sẽ hấp dẫn, làm truyện thì vẫn còn thiếu vài (đọc là: nhiều) phần.
Anh nam chính Lệ Minh Vũ có thù với nhà chị nữ chính Tô Nhiễm. Gây thù với ảnh có thể kể là cha chỉ, mẹ chỉ và chỉ. Nhưng tại làm sao anh chỉ trả thù cha chỉ và chỉ, còn mẹ chỉ thì được tha thế kia?
Mà nói trả thù thì sau khi cha chị nhảy lầu, anh li hôn chị, chị bỏ đi, chẳng phải anh đại công cáo thành rồi sao? Bốn năm sau gặp lại chị, ngoài việc còn luyến tiếc chị, lại còn muốn đem chị về hành hạ tiếp để trả thù, là tại làm sao? Tự giải thích là có thể không thấy mặt thì thôi, thấy mặt thì lại nổi lòng thù hận, hơ hơ, vậy thì anh cũng tâm thần phân liệt giống chị rồi.
Truyện đi xuống từ từ. Hai ba hồi đâu xây dựng anh Lệ Minh Vũ rất rõ ràng mình muốn gì và đang làm gì. Thứ nhất anh biết anh yêu thích nụ cười trong sáng của cô gái đó. Thứ hai anh muốn trả thù cha mẹ và người con gái đã hại chết cha mẹ anh. Vì cô gái sở hữu nụ cười đó cũng là người anh phải trả thù, anh không muốn xuống tay với cô nên quyết định hành hạ cô chút ít rồi buông tay. Rồi trong những năm xa cô, anh sống trong nỗi đau vì nhớ cô. Suýt bị câu "Em đừng khóc, tim anh đau lắm?" của anh làm cảm động luôn.
Nhưng sau đó thì một mặt hành hạ thể xác cô, một mặt thì tự nói thương xót cô. Truyện bắt đầu đi xuống khi mà mất đi sự nhất quán trong tính cách của Lệ Minh Vũ. Anh chẳng biết anh đang làm gì và anh muốn làm gì. Thật chẳng rõ anh luôn yêu cô nhưng cũng luôn ép mình hận cô, hay anh luôn hận cô rồi từ từ lại yêu cô. Thật tiếc cho hình tượng Lệ Minh Vũ được xây dựng lúc đầu.
Nếu là tôi thì sẽ sửa tình tiết thành anh cưới cô về, ngửa bài với cô là anh yêu em là thật, nhưng anh có thù với em và nhà em cũng là thật, em cũng yêu anh thì hai chúng ta hãy hành hạ lẫn nhau đi. Anh yêu phải kẻ thù của mình vậy thì em cũng phải nếm chút tư vị yêu phải kẻ hại gia đình mình đi.
Mà cái thể loại ngược (đãi) thân (thể) này chắc toàn các anh tâm thần phân liệt kiểu này. Cái cách thực hiện câu "làm họ sống không bằng chết" của các anh thì thật là biến thái và vô cùng tầm thường. Tâm cơ trong phim Hồng Kông về hào môn mới là cách thật sự làm người sống không bằng chết.
Làm nhớ lại Gia Luật Hạo Nam và Dương Bài Phong. Trả thù nhà hận nước là phải như Hạo Nam, làm gì có cái chuyện đem con gái nhà người ta về hành hạ thể xác như vậy. Mà yêu phải kẻ thù cũng là phải như Hạo Nam, phân biệt được rõ ràng bên tình bên hận. Tha được Bài Phong thì tha, nếu Bài Phong muốn giết anh bảo vệ Dương gia thì cả hai hãy cùng Dương gia chết trong Thiên Môn Trận vậy. Đã không bỏ được hận thù thì đành đồng quy vu tận. Hẳn Bài Phong cũng nghĩ như vậy. Đó là sự rõ ràng trong suy nghĩ.
(Nhận ra là bản thân luôn muốn sự tỉnh táo, rành mạch rõ ràng. Và thích những nhân vật như vậy. Biết rõ mình muốn làm gì, mình nên làm gì và mình phải làm gì. Đặt biệt là trong vấn đề tình cảm. Vì vậy thật không thích Trương Vô Kị)
Không ngờ nhiều người vào đây đến vậy. Tiện tay dịch một chút làm quà.
ReplyDeleteChương 8 - Phần 17
Đông Hữu thật nhanh tìm bệnh viên lớn nhỏ có trong toàn thành phố, địa chỉ điện thoại của bệnh viên công, tư, ngay cả tình trạng của bác sĩ mỗi khoa đều đem cho Lệ Minh Vũ. Lệ Minh Vũ đầu tiên gọi điện thoại loại bỏ một vài bệnh viện, sau đó lại tự lái xe đến những chỗ còn lại.
Một lúc, anh lại gọi điên thoại cho Mộ Thừa hỏi về tình hình của Tô Nhiễm, sau khi biết được cô đã ngủ rồi mới yên tâm bắt đầu tìm kiếm.
Lúc màn đêm đã lên, anh cũng vừa tìm được bệnh viên năm đó tiếp nhận Tô Nhiễm, là một bệnh viện công không lớn lắm, hỏi ra mới biết, năm đó Tô Nhiễm có chuyện trên quảng trường gần đó, lẽ ra nên đưa tới bệnh viện của An Tiểu Đóa, nhưng vì nhiều bệnh nhân cấp cứu qua, không đủ giường nên đành đưa tới bệnh viện này, Lệ Minh Vũ bất giác thở dài thế sự trêu người, nếu từ đầu Tô Nhiễm không đưa tới bệnh viện này, nói không chừng anh sẽ không bị bưng bít lâu như vậy.
Sau khi đến bệnh viện, Lệ Minh Vũ may mắn tìm được bác sĩ năm đó làm phẫu thuật cho Tô Nhiễm, đối với bệnh tình của Tô Nhiễm, bác sĩ tự nhiên nhớ rõ ràng, chỉ tiếc cũng lắc đầu nói, bệnh án năm đó bị người nhà bệnh nhân cưỡng ép lấy đi rồi, đề cập tới nguyên nhân sẩy thai ngoài ý bác sĩ vẫn nhớ, là tai nạn xe cộ.
Lệ Minh vũ lúc quay về trong xe giống như một quả bóng bị xì hơi, vô lực dựa vào ghế ngồi trong xe, đưa tay ấn chỗ giữa mày đã đau lên, nhắm mắt lại, che đi đau khổ rõ trong đáy mắt
Cho dù không có bệnh án, anh cũng biết được rõ ràng rồi.
Trong đầu cũng không khó nhìn ra một cảnh như thế này: Đêm giáng sinh tuyết rơi, Tô Nhiễm như cái bóng không nơi nương tựa ngồi tại quảng trường, nhìn đồng hồ từng vạch từng vạch đếm thời gian, cô lạnh đến phát run, muốn đứng dậy rời đi, nhưng không tránh được chiếc xe bất ngờ xuất hiện.
Bàn tay từ từ nắm lại, nhưng làm sao cũng không đè nén được nỗi đau trong tim, chết tiệt, lúc Tô Nhiễm bị tai nạn giao thông anh đang ở đâu? Anh chính là đang trong biệt thự Bán Sơn, lúc đó anh chính là đang nhìn màn tuyết lướt qua ngoài cửa sổ, nhưng không biết Tô Nhiễm đã có chuyện ngoài ý, nhất là, đứa con của anh cũng mất đi vào thời khắc đó!
Anh, vĩnh viễn không thể thứ lỗi cho mình.
Chuông điện thoại lần nữa reo lên, là Đông Hữu.
Sau khi bắt máy, giọng nói trầm thấp của Đông Hữu vang lên, "Nghị trưởng, nghị trưởng Hạ đích thân đến tìm người, phải làm thế nào?"
Hạ Đồng!
Chỉ nghĩ đến người con gái này, Lệ Minh Vũ hận không thể tự tay giết chết cô ta!
Tay co thành nắm đấm kêu răng rắc, hai mắt anh phủ đầy âm hận tàn độc của lang sói, từng chữ từng câu nói: "Việc này xem ra có liên quan đến lão hồ li."
"Có vẻ như thế, nếu không làm sao tin tức đến nhanh như thế." Đông Hữu nói: "Nghị trưởng, càng đến lúc thế này càng phải bình tĩnh, tôi biết anh hiện muốn đối phó Hạ Đồng, nhưng không phải lúc."
"Ông ta đem bao nhiêu người tới tìm người?" Lệ Minh Vũ cố nén cơn giận, đặt câu hỏi.
"Đem một vài đồng nghiệp, bày tỏ là muốn tới xin lỗi, nói Hạ Đồng thật là không hiểu chuyện."
Lệ Minh Vũ cười lạnh, sự lạnh lùng trong đáy mắt càng tăng, "Ông ta thích diễn kịch, tốt, vậy tôi cùng ông ta diễn, để Hạ Đồng cùng ông ta về."
"Được, tiếp theo chúng ta phải làm sao?" Đông Hữu hỏi.
"Tiếp theo, tôi sẽ để Hạ gia --- sống không bằng chết!" Lệ Minh Vũ nghiến răng giận dữ, sự nguy hiểm ngấm trong câu chữ làm rợn người.
Hạ Đồng đến tìm Tô Nhiễm, vì vậy có thể nói toàn bộ hình thành nên một bức tranh, Hạ Minh Hà đưa đồng nghiệp đích thân tới đòi người, mục tiêu rất rõ ràng, đó là cáo mượn oai hùm, bức tranh đó thực ra không có lợi cho Lệ Minh Vũ, vì Hạ Đồng và Tô Nhiễm nói đến chuyện đến Hà Tấn Bằng nhảy lầu. Lệ Minh Vũ mất đi đứa con dù đau lòng đứt ruột , nhưng cũng không xung động đến mức cùng Hạ gia đồng quy vu tận, anh muốn từ từ chơi vói Hạ gia, đến khi làm cho bọn họ hoàn toàn niếm được sự đau khổ mất đi người thân, mất đi quyền lực, địa vị, danh dự, ngày đó, thật nhanh sẽ đến thôi.
Truyện này bạn tự dịch hả? Co thể cho mình link hoàn k?
DeleteKhúc trên đó là mình tự dịch, nhưng mình cũng dịch mỗi khúc đó cho vui thôi.
ReplyDeleteBạn có link tiếng Hoa không vậy bạn?
ReplyDeleteNếu có, cho mình xin nha!
Thanks Bạn!!!
Mình đọc ở trang này, không có mục lục nên hơi mỏi mắt một chút đó.
ReplyDeletehttp://www.19lou.com/forum-26-thread-7801337251423105-16-1.html
Cám ơn bạn đã gởi link nha!
ReplyDeleteNhưng mà bạn có thể gởi lại cho mình link vào 2 hồi cuối của truyện được không?
Mình không biết tiếng Hoa nên toàn dùng google translate.
Mình đã vào link bạn gởi rồi nhưng mà chưa tìm ra truyện ^^
Phiền bạn tí nha!
Hồi 9 bắt đầu từ trang này, post 349 (số thứ tự ở góc phải bên trên mỗi post á)
ReplyDeletehttp://www.19lou.com/forum-26-thread-7801337251423105-20-1.html