30.12.14

zzz aka Thần điêu hiệp lữ 2014

30.12.2014
Dương Quá trong bản này rất giống với nguyên tác nha. Có một điểm là lúc Dương Quá ôm Tiểu Long Nữ, mình có cảm giác ảnh đang ôm mẹ. Mà nghĩ lại cũng đúng, ảnh coi Cô Cô là người thân, Cô Cô lại là người phụ nữ chăm sóc ảnh từ nhỏ tới lớn, ảnh coi Cô Cô tương đương với mẹ cũng không có gì lạ.

Tiểu Long Nữ thì quá là không giống nguyên tác rồi. Muốn phá cách thì cũng được, nhưng mà nói câu thoại của Cô Long thần tiên thoát tục, và hành động như em gái trung học thì thiệt hông có ổn nha. Một người nhí nha nhí nhảnh, tung tung tăng tăng, miệng lúc nào cũng cười toe toét, mà đi nói được câu làm cho Kim Luân Pháp Vương sững người đại loại là "không tiếp (chiêu) được là không tiếp được, có phải làm sao đâu" sao, mà nói xong còn có vẻ mặt dương dương tự đắc, rất là muốn đạp nha.

08.01.2014
Hoàng Dung: Long cô nương, cô thích Quá nhi lắm hả?
Tiểu Long Nữ: [cười toe toét như con gái gặp mẹ chồng] thích lắm

Sợ quá đi. Bạn không cười toe như vậy thì bạn để mặt một đống như bị giựt hụi. Mình thật muốn ném dép vô mặt bạn nha.

Tập 18 kể đến đoạn Hoàng Dược Sư và Mai Siêu Phong. Biên kịch phóng tác quá trời quá đất rồi nha, mất hình tượng Hoàng Dược Sư quá đi. Hoàng Dược Sư cả đời chỉ yêu vợ mình thôi, sao lại rung động trước Mai Siêu Phong. Mà dù có rung động đi nữa, Hoàng Dược Sư là ai, là người không coi quy luật, lễ giáo, miệng đời ra gì. Vậy mà lại ngại người khác nói vào ra chuyện ông yêu học trò mình hay sao, lại cần mặt mũi đến nỗi lập tức cưới vợ hay sao.

22.12.14

[Review] Điệu slow trong thang máy -- Chiu Koh Lon

Chiu Koh Lon hông có phải tên thật của anh nha. Anh tên là Nhiếp Hải Dương. Chiu Koh Lon chỉ là nick anh đăng truyện này thôi à. Chưa thấy cuốn sách gốc, không biết nhà xuất bản có giới thiệu nhiều về tác giả hay không. Chứ mình tìm trên mạng, toàn là một đoạn tung hô cố định à.

(Reference: http://baike.baidu.com/subview/495540/15443285.htm)

Đọc cuốn này nhớ đến Trà trộn phòng con gái (Thương Hải Nhất Mộng). Hai cuốn này giống nhau lắm. Chính là suy nghĩ điển hình của đàn ông. Ngôn tình toàn do tác giả nữ viết. Nam thần soái ca toàn là đẹp trai ngời ngời, thanh cao, khí chất, phong độ biên biên. Suy nghĩ thật của các soái ca đó chính là trong hai cuốn truyện này đây. Đó là thích nhìn gái, nhìn xong nghĩ đến những chuyện đồi bại với gái, không thì cũng liên tưởng đến AV Nhật. Nói chung là nội tâm của soái ca phong phú lắm.

Đọc truyện của tác giả nam để thấy đàn ông thật ra cũng là người bình thường thôi. Không phải như hình mẫu mơ ước trong ngôn tình của chị em. Mà hai truyện này cùng nói về loại đàn ông mà tôi không thích nhất. Là loại dây dưa, dùng dằng trong tình cảm. Với em gái nào cũng tốt, cũng cho chút tính hiệu, và cũng mờ mờ ám ám. Xong lại nói thật là khó xử khi em nào cũng yêu anh, anh biết làm sao khi mà anh chỉ yêu một người. Đời này thật khó tìm Dương ca ca (Dương Quá). Lúc đầu anh còn trẻ, còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nhưng khi anh biết mình không đúng, anh một dao cắt đứt tơ tình của các em gái liền. Các em thích thì làm em gái anh nha, gọi Cô Cô của anh là chị dâu nha. Mà lòng nhớ anh được rồi, đừng lẽo đẽo theo anh nha. Tuyệt tình được như vậy mới đáng làm đại hiệp chứ.

Nữ viết truyện thì một em gái được hai ba anh đẹp trai giàu có tài giỏi yêu. Nam viết truyện thì một anh trai lằng nhằng với hai ba có khi năm em gái. Mức độ tự tung hô cũng tương tự như nhau thôi.


18.12.14

zzz

[Còn trong draft của mailbox mãi, thôi cứ post lên]

Đây không phải là lần đầu và chắc chắn không phải lần cuối mình nói là: gặp được thầy là điều may mắn nhất trong cuộc đời của mình.
Mình nói nhiều vậy là bởi vì mình không thể làm gì để xứng đáng với điều này. Những điều thầy dạy mình chẳng làm được bao nhiêu. Thầy toàn nói mình chẳng chịu học gì ở thầy.

17.12.14

[Review] Thời gian tươi đẹp của anh và em -- Đinh Mặc

Cái tựa hoàn toàn để câu khách.

Nhân đang đọc truyện tiếng Việt như bò ăn cỏ nên đọc tiếp luôn bộ này của Đinh Mặc. Trước đó vì đọc Hãy nhắm mắt khi anh đến nên mò qua bộ Tâm lý tội của Lôi Mễ. Đọc được ba tập, thật máu me, cũng thật trường giang đại hải nên chuyển qua đọc Thời gian tươi đẹp để cân bằng.

Nhưng lại là một sông dài biển lớn nữa. Quá dài, quá nản.

Đinh Mặc càng viết càng dài. Vâng, rất là bát đại tinh thâm. Nhưng vẫn dài. Cảm giác cũng như bộ trước: như vừa xem xong phim bộ Hongkong, dài 80 tập. Đề tài là thương trường, không quá thích, nên càng cảm thấy dài.

Một là mình đã qua thời kỳ đọc ngôn tình ngấu nghiến rồi. Hai là mình có kỳ vọng sai. Định đọc một câu chuyện tình yêu sống đi chết lại, ân ái triền miên, để cân bằng sau ba tập Tâm lý tội, và để lội tiếp hai tập còn lại. Đinh Mặc có những đoạn tả tình rất đẹp, rất hấp dẫn. Đó là sở trường của tác giả ngôn tình rồi. Trong bộ này, Đinh Mặc toàn tâm toàn ý viết về kinh doanh. Mượn tình yêu để thu hút người đọc mà thôi.

Sau một đêm ngủ dậy, mình xác định cảm giác sau khi đọc là: Quá ảo. Trong tầm nhìn của kẻ trần tục và ngoài lề như mình, anh nam chính Lệ Trí Thành quá là xuất chúng đi. Anh bao giờ cũng là boss cuối. Thị trường, đối thủ, đối tác như cờ trong tay anh, tùy nghi sắp xếp. Không một biến cố nào nằm ngoài dự liệu của anh. Mình có chút thảng thốt. Mình không ở vị trí đó, không làm công việc đó, nên chừa lại ba phần nghi ngờ. Nhưng mà anh chỉ mới 25 tuổi thì thật là không thể chấp nhận, vì nếu chấp nhận thì thật là tổn thương lòng tự trọng. Hờ hờ.

Đọc xong bộ này mình nhớ lại tại sao ngưng đọc ngôn tình.

Một là vì toàn đua đòi đọc truyện mới, mà truyện mới thì tác giả đăng từng kỳ, người dịch dịch từng kỳ, mỗi ngày mình chỉ được đọc một đoạn, kẻ tham lam như mình sao chịu nổi.

Hai là càng về sau ngôn tình càng giống kịch bản phim truyền hình dài tập. Nghĩa là kể, tả, kể, tả. Có cao trào, có hạ màn. Không có cảm giác văn học. Mình thà đi coi phim để ngắm trai còn hơn ngồi đọc tác giả diễn dịch từ phim sang truyện.

Ba là tác giả Trung Quốc dù viết ngôn tình, viết tình yêu, nhưng lại thích xây dựng bối cảnh hoành tráng, hậu cung, triều dã, thương trường, chiến trường. Cùng với bối cảnh rộng lớn là vô số võ lâm cao thủ, mỗi người mỗi vẻ. Rộng lớn quá làm cho tình yêu của cặp nam nữ chính bị chia năm xẻ bảy, khi đầu chương 3, khi cuối chương 10. Không hoàn toàn tập trung vào cặp đôi nam nữ chính. Nói là ngôn tình, là romance thì mình hoàn toàn có quyền kỳ vọng như vậy. Cũng vì lý do này nên thích Hãy nhắm mắt khi anh đến hơn là Thời gian tươi đẹp này.

Historical romance hoàn toàn thỏa mãn mình trên phương diện thứ ba này. Là truyện viết về tình yêu, câu chuyện sẽ chỉ xoay quanh hai người, họ gặp nhau, họ nói chuyện, họ yêu nhau, họ làm tình rồi họ kết hôn (à vâng, làm tình trước kết hôn đó). Historical romance cũng ảo và không thực tế dữ lắm. Nhưng được đọc đúng cái mình kỳ vọng thì dĩ nhiên thấy tâm tình tốt hơn hẳn.

15.12.14

zzz

08.12.2014
Tính tình lại khó chịu lên rồi. Thật có chu kỳ.

Vừa đọc được đoạn bàn về Lý Bạch. Viết ông là người coi thường danh lợi, mà trong thơ lại tràn đầy hùng tâm tráng chí. Chõi nhau dữ thần vậy. Hay là mình vẫn còn non lắm?

Dạo này viết dài kinh.
Dạo này dùng tiếng Việt quá nhiều, đọc tiếng Việt quá nhiều. Tiếng Anh đọc và viết đã bị tụt đến mức thê thảm. Lẽ nào một núi không thể có hai hổ.

09.12.2014
Gắn tag "review" để câu view. Quá rảnh rồi.

15.12.2014
Nghe tin là bạn mới chia tay bạn gái. Mình cũng quá vô sỉ rồi. Phản ứng đầu tiên và vô cùng ngắn đó là mắt sáng rỡ lên. Vậy hả. Sau đó thì cố gắng tỏ vẻ có tu dưỡng, có nội hàm, viết ngắn gọn bình luận với người báo tin.

Bởi vì bản tính như thế, đã suy bụng ta ra bụng người, tự nói là bạn gái kia tự dưng đổi avatar thành hình bạn mặc áo cưới, thật xinh đẹp, cũng là vì tin này.

Mỗi con người đều có tâm ma mà. Đây còn là tâm kết của mình. Là muốn mà không có được. Bây giờ dù có được cũng không có ý nghĩa gì, vì đã sai thời điểm. Cái tâm kết này là cái nút thắt không thể tháo gỡ được. Vì người có thể tháo gỡ là bạn. Mà bạn thì một là không còn là bạn nữa, hai là cũng không muốn nhắc lại những chuyện xưa cũ đó nữa.

11.12.14

[Review] Hãy nhắm mắt khi anh đến -- Đinh Mặc

Lâu rồi không đọc ngôn tình. Nghe tiếng bộ này đã lâu, nhưng vẫn quyết tâm không đọc. Nhân lúc sync ipad trên máy tính, nhớ ra nên kiếm tải về.

Cảm giác sau khi đọc là thỏa mãn. Như vừa xem xong phim bộ TVB. Các yếu tố để thu hút người đọc đều có, được phát triển vừa đủ.

Nhân đọc truyện này, tôi mới nghĩ đến cảm nhận người đọc khi chính mình đang trong vai người đọc. Khi nội dung, cách dẫn truyện, văn phong, tình tiết làm tôi thấy thích, thu hút tôi một chút, có vẻ thuyết phục một chút, tôi sẽ chấp nhận đọc đến hết, cho điểm trên trung bình, và ít phân tích lại. Có thể khi phân tích, suy xét kỹ, văn bản này có điểm sai, có lỗ hổng, nhưng khi qua được đánh giá ban đầu như trên, tôi vẫn cho trên trung bình. Sự thật là tôi vẫn phải học tập để có đủ kiến thức để đánh giá ban đầu, hay cảm nhận lần đầu khi đọc văn bản được chính xác hơn. Nhưng hiện tại, văn bản tôi cho trên trung bình thì không phải quá tệ đâu.

Tôi muốn được đọc những câu chuyện mà người viết dẫn dắt mình qua từng câu chữ, người viết quan tâm đến tôi, là người đọc. Tôi muốn người viết thuyết phục bằng nhiều thông tin, nhiều dẫn chứng mặc dù tôi chẳng bao giờ quan tâm đi kiểm chứng và có khi chẳng đọc hết mớ thông tin đó, nhưng tôi thấy thuyết phục khi gặp được những lô lốc dẫn chứng như vậy. Đây chính là cái điều bất công nhất, tôi phải tìm kiếm nhiều thông tin, phải gò từng câu chữ cho đoạn thông tin đó, nhưng anh không đọc lấy một chữ. Mà bất công thì sao, tâm lý người đọc chính là như vậy. Nhưng hãy tin đi, khi người đọc thấy hứng thú với văn bản, họ sẽ trở lại đọc kỹ từng câu của người viết. Chung quy vẫn là người đọc cảm thấy hứng thú với văn bản trước. Nếu người đọc không có hứng thú, quá trình leo đến thang trên trung bình của văn bản rất là chông gai. Từ ngữ hiện giờ gọi là sẽ bị ném đá đó.

Quay trở lại Hãy nhắm mắt khi anh đến. Bị thích Bạc Cận Ngôn rồi. Ha ha. Nhưng tôi không phải là người đọc mù quáng đâu à, hoặc là đang cố không mù quáng. Mấy cái ngoại truyện viết về Bạc Cân Ngôn thật không đúng với tính cách anh chút nào. Người như anh Ngôn mà lên forum à, còn lấy nick là SimonKing à. Anh Ngôn tự tin mình là thiên tài, hơn tất thảy mọi người. Những người như vậy không cần những hành động nhỏ như dùng nick để củng cố niềm tin đâu. Nick "người qua đường A" có vẻ hợp với anh hơn, và nếu anh có đăng bài thì cũng phải là dạng "chư vị thật nhàm chán và ấu trĩ."

Nhưng chính văn thì tôi cho trên trung bình. Cảm thấy cái gì cũng vừa đủ. Đọc để giải trí thì vậy là được rồi.

Thích tinh thần kiên cường lạc quan của Bạc Cân Ngôn. Anh rất mạnh mẽ, không hề bi lụy. Những quá khứ đau buồn, sợ hãi không hề ảnh hưởng đến anh. Anh mặc nhiên chấp nhận và sống chung với quá khứ đó vì quá khứ là fact - là những thứ đã diễn ra, không thể chối bỏ. Bạc Cận Ngôn cho tôi một cảm giác rất lành mạnh, thanh sạch, bình tĩnh, điềm đạm. Có khi hình tượng Bạc Cận Ngôn không thật, nhưng là hình tượng tôi muốn đạt được. Một trạng thái cân bằng trong tính cách, trong nội tâm. Cân bằng dạng vững chắc (stable equilibrium), vẫn có thể trở về trạng thái cân bằng khi có xáo trộn. Hoặc ít ra là dạng neutral equilibrium, chuyển dời đến vị trí cân bằng khác khi có xáo trộn.

Đọc mấy chương đầu liền nghĩ ngay tới hình tượng Sherlock Holmes trong series của BBC. Chắc không phải là trùng hợp đâu.

Lại nữa, đang đọc Đề thi đẫm máu của Lôi Mễ. Vì hai cuốn này hay bị đem lên bàn cân. Người đọc Lôi Mễ thì thường sẽ phản ứng như anh Bạc Cận Ngôn, dạng "tôi biết tôi hơn các anh." Mà, đọc được một phần tư rồi, thấy Hãy nhắm mắt khi anh đến có nhiều điểm tương đồng, giống nhau trong từng câu chữ và lối phân tích. Đừng nói một ngày sáng tỏ ra là Đinh Mặc là vợ anh Lôi Mễ nha. ~~~~

5.12.14

[Review] Đảo tường vy (An Ni Bảo Bối)

Đọc Hoa bên bờ cách đây bốn năm. Biết Đảo tường vy cách đây bốn năm. Nhưng giờ mới đọc và cố gắng đọc xong. Thích An từ Hoa bên bờ, dù chưa đọc lại lần nào. Thời điểm đọc Hoa bên bờ thật rất vi diệu. Lúc đang viết báo cáo năm thứ hai tiến sĩ. Lúc đang đau khổ cùng cực. Lúc cảm thấy cuộc đời không ai có thể cứu giúp được mình. Những điều An viết trong Hoa bên bờ cứ như An đang ở chính trong phòng trọ của tôi và miêu tả tôi. Kiều của An trong Hoa bên bờ chính là tôi khi đó. Chỉ trừ ra việc hút thuốc và uống rượu.

Sau khoảng thời gian đó, không đọc thêm gì của An nữa. Vì cảm thấy đủ rồi. Cảm thấy có một người giống hệt như mình tồn tại trên đời. Vậy là đủ rồi.

Ngày đó đã đọc vài trang của Đảo tường vy. Cũng viết về những cô gái đơn độc như vậy. Một mình sống, một mình viết, một mình đọc, một mình cảm thông và nâng đỡ bản thân. Vẫn cảm thấy đọc tới đó là đủ rồi.

Bây giờ mới đọc hết Đảo tường vy. Bởi vì muốn viết review cho Một mình ở Châu Âu, muốn viết vào câu muốn đọc những câu chuyện như thế này, thì nên tìm đọc Đảo tường vy, ít ra nó hoàn chỉnh hơn nhiều.

Đọc Đảo tường vy mới nhận ra là mình đã thay đổi. An bây giờ cũng đã thay đổi rồi. Ngày 16 tháng 6 năm 2014, An Ni Bảo Bối viết trên Weibo là An Ni Bảo Bối đổi bút danh thành Khánh Sơn (庆山).

Đảo tường vy có hai phần. Phần một viết về chuyến đi của "tôi" đến Đông Nam Á, trong đó có Việt Nam. Phần hai viêt về tình yêu của "tôi" với một người đàn ông đã có gia đình, một mối tình diễn ra trong ba ngày.

Tôi thích phần một hơn. Thích cách An nói về các cô gái đơn độc. Thích những quan sát của An. Tôi thích cách du lịch của An. Đến một nơi để cảm nhận linh hồn của nơi đó, để quan sát và thấu hiểu con người ở nơi đó. Nên không thích được Một mình ở Châu Âu.

Tôi không thích phần hai. Ngày xưa tôi bị rung động lắm bởi những mối tình An viết ra. Những cô đơn trong tình yêu. Những khao khát, đau khổ của những cô gái như An, như tôi. Nhưng bây giờ tôi không thích nữa. Việc gì phải đau khổ như vậy. Tình yêu không phải như vậy. Nếu yêu phải đau khổ như vậy thì bỏ đi, tìm một tình yêu không phải dằn vặt đau khổ. Nếu cảm thấy cô đơn trong tình yêu thì hãy chọn cuộc sống cô độc đi. Cô độc không có nghĩa là bất hạnh. Chọn một cuộc sống trong lành, yên ổn, an nhiên. Không phải tốt hơn sao? Yêu chết đi sống lại cũng chỉ để có một happy ending như thế này thôi. Vậy thì cứ bỏ đoạn chết đi sống lại đi. Như An viết trong một tản văn mong ngày mai hết mưa, trèo lên núi cao, nhìn xuống thành phố, nơi có người thương yêu tôi.

2.12.14

[Review] Dế mèn phiêu lưu ký (Tô Hoài) & Khu vườn mùa hạ (Kazumi Yumoto)

Đọc hai cuốn cùng lúc. Cùng là văn học thiếu nhi, nhưng Khu vườn mùa hạ cho cảm giác thoải mái hơn hẳn.

Dế mèn có thể là kinh điển của Việt Nam, nên muốn đọc thử. Ba chương đầu được viết riêng và là một tập truyện độc lập, nên rõ ràng rất khác với bảy chương sau. Tôi cũng xém bỏ dở sau khi đọc ba chương đầu. Đó là loại giáo điều siêu hạng. Mỗi câu mỗi đoạn đều có dụng ý, không phải tại ngôn ngoại thì tại ngôn nội. Luôn có bài học rút ra từ mỗi hành động, mỗi động tác, mỗi cảnh vật. Tôi không còn là trẻ con nên cảm thấy chán ngán vô cùng. Nhớ đến câu thoại trong Secret Garden của Ha Ji Won và Huyn Bin: chỉ có những đứa trẻ mới nói "tôi lớn rồi" thôi, anh nói mình giống như một đứa trẻ, chứng tỏ anh không còn trẻ con nữa đâu.

Đọc về bối cảnh sáng tác của Dế mèn xong thì chỉ biết nói "hèn chi" và "chẳng trách". Ba chương đầu được sáng tác năm 1941. Thời kỳ xây dựng đỉnh cao của nhà nước xã hội chủ nghĩa. Hoặc là phải viết như vậy, hoặc là đầu óc đã thấm nhuần nên muốn viết như vậy. Tôi lại vừa đọc xong "Chuyện kể năm 2000" của Bùi Ngọc Tấn nên chỉ biết lắc đầu mà thôi. (Mới mấy ngày trước đọc thấy Bùi Ngọc Tấn già lắm rồi, giờ đang bệnh chỉ nằm trên giường được thôi. Đời người chẳng mấy khi nữa rồi lại chấm dứt.)

Khu vườn mùa hạ làm tôi thoải mái hẳn đi sau khi đọc Dế mèn. Cũng có đôi chỗ triết lý già nua giáo điều. Nhưng không quá nhiều. Vẫn ý như trên, trẻ con luôn muốn tỏ ra mình là người lớn. Khu vườn mùa hạ rất giản dị và dễ thương.

Bảy chương sau của Dế mèn cũng giản dị, nhưng không dễ thương. Giản dị quá đáng đến mức đơn giản. Đó là về cách viết câu của tác giả. Câu ngắn. Một đoạn có nhiều câu ngắn. Tả cảnh cũng dùng từng câu ngắn. Ngắn và ít ý chứ không phải dạng cô đọng súc tích như "yên hoa tam nguyệt há dương châu." Cách hành văn này không hợp với tôi. Có lẽ tác giả cố tình viết như vậy để trẻ em dễ hiểu. Nhưng mà văn trong sáng, dễ hiểu không phải là tập hợp của các câu ngắn. Không nên lạm bàn, tôi vẫn còn đang học theo Joseph M. William trong cuốn Style: Toward Clarity and Grace.

Suy nghĩ sau khi đọc hết Dế mèn là tại sao bạn Mèn luôn nhìn thấy cái xấu xí của người mới gặp. Khi là diện mạo, khi là kiểu cách. Diện mạo, kiểu cách là của người ta nhưng là cảm quan của mình. Nói theo kiểu tàu là có tâm ma nhìn đâu cũng thấy ác. Truyện cho trẻ em mà như vậy sao. Lại là so sánh trực tiếp với Khu vườn mùa hạ. (Hình đang tự giẫm lên chân mình...)

Một điều nữa là không có sự phát triển về tâm lý và tính cách của bạn Mèn. Bạn vẫn bốc đồng, hời hợt từ đầu đến cuối truyện. Sự đã rồi mới tìm cách sửa sai. Sửa sai rồi cũng không học tập được gì.

21.11.14

[Review] Chuyện kể năm 2000 - Bùi Ngọc Tấn

Văn học Việt Nam đó. Một trong resolution list của mình đó. Tính ra cả năm toàn đọc truyện Tàu đó.

Đọc cuốn này sợ hết biết luôn. Vừa sợ vừa run. Đọc xong lại trùng hợp đọc một tin trên mạng nói về dạng con cháu ông lớn. Chuyện bây giờ chứ có phải hồi đó đâu.

Nói theo kiểu Bác (cũng chưa xác thực là phải Bác không, hay bị xuyên tạc), ngoài đó cũng có người khổ. Cứ tưởng miền Nam là khổ nhất.

Được mở rộng tầm mắt rất nhiều sau khi đọc cuốn này.

14.11.14

早班火車 - Beyond

Biết bài này từ phim Swipe Tap Love (爱我请留言) của TVB. Thích phim này hết biết. Bộ này có cùng biên kịch với Karma Rider (师父明白了). Thích cả hai phim. Rất khác so với mặt bằng chung phim TVB hiện nay.


13.11.14

[Review] Một mình ở Châu Âu -- Phan Việt

Đọc được một nhận xét trên goodreads nên đi kiếm đọc cuốn này. Đọc xong trong 2 ngày. Nhận xét của tôi, nói ngắn gọn là: giống với nhận xét đó trên goodreads. Đúng là có bị ảnh hưởng một chút từ nhận xét đó trước khi đọc sách, nhưng đọc xong thì thấy những luận điểm đưa ra trong nhận xét đều đúng, là fact từ sách, không phải là comment từ người đọc.

Vài chương đầu giống như bài trên blog, càng về sau càng như ghi chép nhật trình. Không hiểu tác giả viết về chuyện riêng tư, về các cuộc nói chuyện riêng tư để làm gì. Không có gợi mở gì, chỉ thuần cung cấp thông tin. Những thông tin tôi không thấy thú vị.

Hiểu được đây không thuần là sách du ký (từ học được từ các bài điểm sách, vẫn chưa rõ tiếng Anh là thể loại gì, travel?), không đơn thuần viết về những trải nghiệm trong chuyến đi của mình. Tác giả có một tâm kết với cuộc hôn nhân của mình, muốn mượn chuyện đi đó đây để nói về tâm kết đó và hy vọng hiểu được bản thân, giải tỏa tâm kết. Nhưng đáng tiếc cái dụng ý này bị dìm sâu bởi những ghi chép như viết blog và cũng không được phát triển trọn vẹn. Điều này làm tôi nhớ tới 50 Shades of Grey (có 3 cuốn), tác giả gây tò mò về con người và quá khứ của Grey. Nhưng để đọc được câu chuyện về Grey, tôi thực sự phải bơi qua biển chữ đặc tả hoạt động tình dục của anh ấy vì sau mỗi lần/nhiều lần làm tình, anh Grey sẽ nói vài điều về anh ấy. Tôi đã bỏ cuộc ở nửa cuốn 1.

Cuốn này làm tôi có động lực đi đọc hết Đảo Tường Vy của An Ni Bảo Bối. Đảo Tường Vy mới chính là đi để giải tỏa tâm kết. Văn của An Ni cũng hợp với tôi hơn. Đến giờ chưa đọc hết không phải vì không hay, mà vì muốn giữ một chút cô đơn của An Ni lại. An Ni bây giờ không viết như thế này nữa, và cũng không dùng bút danh An Ni nữa.

5.11.14

zzz

Many people have left. Both in online world and offline world. I am always paranoid about the farewell. The absence of people in my world. Whether they know me or not. Bloggers stop blogging. Colleague stop working. Friends stop appearing. Favourite singers stop singing. Websites stop supporting.

My world is a balanced system which any changes create unbalance. It takes me long time to overcome the unbalance to either bring the system forward to system version prime or to find a counterbalance.

31.10.14

[Review] Thắm sắc hoa đào - Vương An Ức

Vương An Ức là tác giả nữ thứ hai của văn học Trung Quốc mà tôi đọc. Tác giả đầu tiên là Thiết Ngưng. Tôi đọc Những người đàn bà tắm quá nổi tiếng của bà.

Tác giả nữ là người Trung Quốc mà tôi đã đọc qua thì phải kể đến Amy Tan, Anchee Min và Fan Wu. Nhưng đây là những tác giả sống ở ngoài Trung Quốc và viết bằng tiếng Anh.

Văn của Vương An Ức mềm mại, nữ tính, có nhiều chỗ kể lể. Tôi không thích giọng văn này. Kiểu kể chuyện bình thản, thanh đạm như trà này Lý Nhuệ, một người đàn ông, làm tốt hơn. Vương An Ức nữ tính và dài dòng quá không hợp với tôi. Giọng bình thản của Đường Thất Công Tử tốt hơn nhiều.

15.10.14

[Review] Tiểu thời đại 3.0 - Quách Kính Minh

Đọc xong Tiểu Thời Đại 3.0 cách đây một tháng. Vẫn còn khá bàng hoàng về kết thúc. Không hiểu kết thúc như thế có dụng ý gì. Cái chết là dấu chấm hết chắc chắn nhất cho mọi câu chuyện? Trừ liêu trai truyện ra.

Tôi khá thích phần 3 này. Quách Kính Minh viết phần 3 này khác với phần 1 và 2.

Phần 1 khá sôi nổi, trẻ trung, phần lớn nhờ vào câu chuyện dẫn dắt. Phần 2 cố gắng tiếp nối phần 1 nhưng không tới. Cốt truyện phần 2 rất mỏng và luôn tạo những kịch tính không đáng có, những nút thắt khi mở ra thậm chí sợi dây cũng chẳng tồn tại.

Phần 3 thì khác. Quách Kính Minh viết phần 3 khá bình tĩnh, chững chạc. Bình tình ở chỗ anh chẳng thèm tạo kịch tính nữa, mà bày mọi thứ ra trước mắt người đọc, rồi chậm rãi giảng giải, bình luận. Có những tình huống người đọc có thể đoán được kết quả, cũng chẳng sao, anh viết thế cho bạn đoán ra đó mà. Chững chạc ở chỗ phân tích tâm lý nhân vật rất tỉ mỉ, tính cách nhân vật được miêu tả qua những đoạn độc thoại nội tâm chứ không phải bằng đối thoại nữa. Chỉ vài trang anh viết về tâm lý của Lâm Tiêu khi cảm thấy ghen tị với Nam Tương mà tôi muốn cho phần 3 này 5 sao liền. Bởi vì dường như anh đang đem lên mặt đất từng lớp than đen chôn trong trái tim của mỗi đứa con gái. Hoặc giả là trái tim của tôi. Của nhóm bạn tôi.

Cũng không lạ vì Quách Kính Minh viết phần 3 vào năm 2011, lúc anh gần 30 tuổi rồi.

Đọc phần 3 mới thấy cái tài chọn diễn viên của Quách Kính Minh. Dương Mịch rất hợp vai Lâm Tiêu. Nhưng là Dương Mịch ngày xưa kìa, Dương Mịch những ngày đóng Quách Tương kìa. Lâm Tiêu đâu có khí chất lộng lẫy cao sang như Dương Mịch bây giờ. Thế nên tôi từng muốn viết trên facebook là "Guo Jingming doesn't do justice to his own novel." Bao nhiêu hoa mỹ, diễm lệ, bay bổng trong văn anh bay bổng đâu mất hết khi lên phim.

Ồ, mình nói sai rồi. Đã coi xong phần 3 của Tiểu Thời Đại, được làm từ tập 2.0. Phải nói là hoa mỹ diễm lệ bay ngập trời. Coi xong thì muốn viết trên facebook câu khác là "Guo Jingming needs a scene editor who will control him from adding too many dramatic scenes. Guo Jingming brings too many of his flowery sentences and ideas into the movie and squeezes too many epic scenes in the 90 minutes. He can write as lengthy as he wants in his book but he has only 90 minutes to tell his story."

Quách Kính Minh dựng quá nhiều cảnh phim dạng epic. Tiếng Việt của mình tồi tệ quá đỗi. Đó là những cảnh như tuyết rơi đầy trời, áo lụa bay phấp phới, thần trộm đột nhập vào nhà, và bạn bè giải cứu nhau trong hoạn nạn. Chỉ có cảnh gần cuối khi nhóm bạn bốn người dìu dắt nhau sau khi bị đánh làm tôi hơi xao động. Đó là phiên bản nữ của bromance. Ai nói đàn bà không có đạo nghĩa chứ.

Tuy nhiên, coi gần hết phim mà tôi cứ tự hỏi tình tiết tiến triển thế thôi hả. Cốt truyện mỏng đến mức chỉ là những cảnh đơn độc chen giữa những trường đoạn epic.

Mà phải nói lần nữa là Quách Kính Minh chọn diễn viên quá là hay. Mà có vẻ anh Minh thích mèo. Sùng Quang ấm áp, mềm mại, Neil tinh nghịch, dễ cưng. Toàn giống mèo.

24.9.14

zzz

Tạ Đình Phong quay trở lại với Vương Phi.

Khi mới đọc tin này, mình nói với anh, lịch sử lặp lại rồi, Phong và Chi sẽ quay lại với nhau thôi.

Nhưng sau đó mình nghĩ nếu vậy thì Chi lặp lại sai lầm của bản thân. Lại đau khổ dằn vặt thêm lần nữa.

Trương Bá Chi hồi trẻ thiệt đẹp, Đẹp đến đau lòng. Gọi là heartbreakingly beautiful.
.
Đọc được bình luận này hài quá thể
"20 năm nữa, bên cạnh Bá Chi là hai soái ca, còn bên cạnh Đình Phong là một bà lão."

5.9.14

[Review] Phế Đô -- Giả Bình Ao

Cuối cùng cũng đọc xong Phế Đô. Từ tháng 12 năm trước tới tháng 7 năm nay. Đọc, ngừng, rồi lại đọc nên mới lâu đến vậy.

Già Bình Ao viết rất chắc tay. Nhịp văn đồng đều từ đầu đến cuối truyện. Cao trào ở gần cuối truyện, cũng được viết rất bình tĩnh, điềm đạm. Vậy nên giữa chừng mới ngừng đọc...

Phế Đô viết về cuộc sống mỗi ngày diễn ra ở Tây Kinh. Có những đoạn huyễn hoặc như là dự ngôn cho tàn cuộc. Nhưng tàn cuộc thật ra là hậu quả của những âm mưu, toan tính trước đó mà thôi. Đó là hậu quả nhãn tiền thôi.

Đọc Phế Đô nên muốn học thổi huyên. Nhưng có vẻ năng lực không tới.

26.6.14

Day 4

You know, she is the kind of girls who cannot forego her past. She always feel guilty about what she could not achieve in the past. She feels troubled by what happened in the past. It is like a light kind of trauma. Her characteristics now is derived from what she experienced back then. She is lacked of confidence, always feels insecure. In most of the aspects in life, and especially in social relationship. She doubts her own talent too. She feels miserable about what she could not do in the past. But she can prove to herself that she has some talent. By scientific methods. The crucial point is she must prove to herself. Even though you tell her she is very talented, she does not believe. She only believes in herself. Once herself brings her proofs.

But she could not find proofs for social relationship. She cannot perform experiment, cannot test, cannot get reliable results and analyze. That's why she is always scared of relationship. Scared of human beings. She was hurt considerably deeply (according to her) in the past because she was boycotted. No one liked her. Even when some one liked her, they stopped liking her when they met her friends. Her friends are always popular and she is always lonely. She even did the test by introducing her friends to some one seemingly likes her and waited for results. Most of the time she failed, which is her friends were liked more. So she is convinced that she is unlikable. She even developed the protective wall by stopping her friends meeting her new friends. So that the new friends had no one to compare with and finally she is still liked by the new friends.

So even though now she has a few good friends, she is still scared being boycotted by them. She still worries one day when those good friends meet her friends, they will leave her. You go and tell her you are very cute, very likable and see how she reacts. She will not believe you. To be fair, if her friends are likable, it does not mean that she is less likable. But she does not accept that due to the past incidents. You must tell her that you are likable and your friends are not good. You are better than your friends. Only with that, her test will succeed and she can convince herself that she is a normal girl, an attractive girl. But you will never do that because you are a normal and fair person.

21.6.14

Day 3

A lot of things have happened recently and I have had a lot of thoughts. My mood was constantly challenged and it swung up and down, left and right repeatedly. The good thing was my nerve has not snapped yet and I was still here, trying to hang on.

I felt rather despaired the past few days. I felt helpless, useless. Simply stupid. Because I was crossing my comfort zone to a totally new land. The feeling of being defeated shook me tremendously and revitalized my consciousness. I have been comfortable in my own worlds for so long that I almost forgot the feeling of helplessness. After eight years, I have changed a lot but my first reaction to the despair, helpless, defeat was never changed. I always thought that I would die at that point, I would never survive simply because I did not know how to continue. I used to cry but I did not now. I forgot how I struggled the first few years I came to Singapore, how I struggled and how many times I cried during the first two years of PhD. I forgot. I was simply too comfortable after passing the stage to remember the pain. And now I faced the challenge again. I told myself try to hang on, I would pass. My method has worked for 8 years so it should continue working. The pain was horrible but I must endure it to move forward.

I also realized that feeling despair and helpless was not a negative thing. My mind detected a weakness and was trying to tell me that I need to improve myself on that aspect. I was not a courageous person but a persistent person. I just need to hang on a little longer and I would overcome this weakness. The negative thing was not feeling defeated at all and just treating it as a matter of fact. Numbness was more dangerous than pain.

8.6.14

Day 2

Today I went to the wedding of a PhD friend. I met all of my PhD friends there and was updated a lot of news. Some got married, some had job offer and was preparing to leave Singapore, some were going to be fathers and mothers.

Time flied. The four years just swooshed by like a blink. The four years that we spent our days and nights in the same office. And it was time for us to scatter. My heart sank thinking about the separation.

The four years of PhD were the best four years of my life until now. I spent time doing things I like and hanging with people like me. I was amazed that the whole lot of people in that room were the same kind like me. The same kind. I took no time trying to fit in with them. I was already there. It really felt like home.

Every party had an end and I could do nothing to stop the nature. We spent four years worrying days and nights about graduation. Now we graduated and I missed that hardship period. Some of my closer friends were still in Singapore. But things were different now. I did not know when would be the last time I could meet them. We spent the four years like we had all the time in life. In "The perks of being a wallflower", there was a sentence going something like the feeling was infinite. When we suffered, we talked, we laughed together, I indeed felt infinite. The moment was infinite. There would be nothing like that again.

Some would leave Singapore soon. I indeed would miss them much. I had witnessed two of my seniors leaving. I missed them. I felt lost because they were not there in the office. They were no longer present in front of my eyes. Things were not the same any more.

The relationship was still there. I believed I would have no problem catching up with them when we had gathering. One more thing I was pretty sure was that they would not change. Tremendously. They would still be the same people I spent infinitely time with and would still be the same kind as I was. Our kind did not change. I had witnessed too much change in people I cared and I felt vulnerable to changes. This was my weak point. Professor said you would never know your weak point until you were tested.

My feeling should be the nostalgic kind. At the end of a phase in life, you looked back and felt nostalgic. The party ended and I stayed back to feel the silence. To experience the infinite one more time. PhD life, I was preparing to bid your farewell.

3.6.14

Day 1

11:30pm, I was digging in my book boxes to find your book. I hadn't recovered from our dinner last night. I was such a pessimistic person that I considered every meeting was the last meeting I could have. Having your book made me more secured. That you were still there for me. Physical possession always gave me secured feelings.

I admired you tremendously.

You said don't try to become a person like me because you admire me, try to become a person like yourself, who you truly are. You also said don't just admire a person, try to learn from them to improve yourself so you can match that person.

So here I was trying to improve some aspects of myself. I hadn't been able to say that I liked writing yet. I was here trying to write not because you loved writing, but because it seemed I could do it. You said don't under-utilize your ability. So I gave myself a try. Anyway I had too many thoughts everyday and it would be a waste not putting them down.

I was a shy and timid girl yet very arrogant. The irony was arrogance gave me confidence. So, if you were just like me when you were young, I could be like you in the next 20 years. I really wished there would be one day, you would pat my head and said well-done, I would give you A+ for your achievement.

28.5.14

Bạn trên mạng

Mới để ý là hơn phân nửa số blog mà mình theo dõi đã ngưng hoạt động từ lâu. Người ta đã ngưng viết lâu rồi. Chỉ còn một độc giả ngày ngày ra ra vào vào.

Thế nên, duy trì một công việc trong một thời gian dài không phải là dễ. So sánh khập khiễng một chút thì sống được thêm một ngày đã là một nỗ lực rất lớn rồi. Sống để mà hít thở thôi, đối với tôi, cũng là một nỗ lực rồi. Còn sống là tốt rồi. Còn rừng xanh, lo gì không có củi.

Tôi ở trên thế giới mạng này cũng gần mười năm rồi. Nhưng không có bạn trên mạng. Người cô độc thì luôn là người cô độc. Đọc được trên mạng thế này: cô đơn là không ai muốn gần bạn; cô độc là bạn không muốn gần ai. Cũng không sai mấy.

Tôi cũng không biết mình sẽ viết blog này đến khi nào. Nhưng tôi đã học được nguyên tắc là cái gì cũng phải làm cho xong. Tôi sẽ không để dở dang việc gì lúc rời đi.

(Như là những tiểu thuyết trên mạng, được hoàn thành mới là điều lạ, ngưng giữa chừng là rất bình thường. Vì điều này mà tôi quyết tâm không đọc truyện trên mạng. Với tư cách là một người viết (dù không phải viết tiểu thuyết), bỏ rơi độc giả là thất bại của người viết, không nghĩ tới độc giả cũng là thất bại của người viết.)

9.5.14

[Review] Ngân thành cố sự - Lý Nhuệ

Đọc xong đúng ngày 30/4.

Đọc được Lý Nhuệ đã nói thế này: "Tính vô lý của lịch sử đã tàn nhẫn dìm chết sinh mạng con người, khiến tôi thể nghiệm sâu sắc rằng lịch sử vô lý nhất lại được tạo ra từ nhân loại có lý tính nhất, con người tự tạo ra cảnh khốn cùng không thể giải thoát của chính mình."

Mình vẫn chưa xác định lập trường cho bản thân. 

Mình giống Lý Nhuệ ở một chỗ là đều thích những đoạn tả con trâu. 

Đọc xong Biên thành của Thẩm Tùng Văn thì đọc liền Ngân Thành cố sự của Lý Nhuệ. Mở đầu cả hai đều tả cảnh vật, sinh hoạt của người dân ở một vùng quê. Nhưng giọng văn hoàn toàn khác nhau và mình thích Lý Nhuệ hơn. Ông viết bình thản, từ tốn nhưng không xa cách, lãnh đạm. Lời vă đẹp đẽ, hoa lệ vừa đủ. Đọc văn ông cảm giác như uống nước mát trong một ngày mát mẻ. Cảm giác trong lành, thoải mái.

Văn của Thẩm Tùng Văn thì khác. Câu văn cũng đẹp, cũng hay, nhưng chứa quá nhiều tình cảm, quá sức tiếp nhận của mình. 

Gần đây đã đọc liên tục Quách Kính Minh, Hàn Hàn, Thẩm Tùng Văn, Lý Nhuệ. Hai trẻ, hai già. Mỗi người một giọng văn riêng biệt, thật rất khá.

Vẫn còn thiếu nợ Giả Bình Ao. Vẫn chưa đọc xong Phế đô.

7.4.14

zzz

Thích taste của Nhã Nam. Nhưng chỉ đọc sách tiếng Hoa do Nhã Nam dịch. Bởi vì mình không đọc được tiếng Hoa. @.@

3.4.14

zzz

I just feel so upset when thinking about the wedding.
.
Recently, I have been thinking about freedom. I remember reading from some romance novel something like "I will give you the cage big enough so that you don't feel caged." I recognized that I was a very wild girl.
.
I read from an online writer something like a truly carefree (潇洒) person is who is still carefree after being treated badly by the life. I am not there yet. I just live and act innately. Overall, carefree has also to be learnt.

18.3.14

zzz

Dạo này tâm lý phản xã hội (anti-social behaviour) của mình bộc phát dữ dội. Lúc nào cũng trong tư thế phòng bị và sẵn sàng tấn công người nói chuyện với mình. "Phòng bị" và "tấn công" trong ngôn từ, không phải trong hành động. Mình giỏi nhất là giả khờ, giả ngây thơ, giả yếu đuối mà, sao đánh người khác được. Ồ, nói cho chính xác là mình không có giả vờ gì cả, là người ta nghĩ mình như thế và mình không giải thích mà thôi. Một trái táo để trước mặt anh nhưng anh chỉ nhìn thấy nửa trái táo là do anh, đâu phải do trái táo nhỉ?

Nguyên nhân là gần đây có quá nhiều việc không như ý. Kết quả không như ý mình muốn vẫn không có gì, có gì là do mình không được phép đụng chạm gì đến quá trình và kết quả cả. Trong khi kết quả là dành cho mình. Tỉ như trời mưa vậy*, không làm gì được. Cũng không giống, trời mưa mình không kiểm soát được, nhưng những việc đó mình có thể kiểm soát nhưng mình không được phép kiểm soát. Nổi loạn là điều tất yếu.

* Lấy từ câu 天要下雨娘要嫁 : trời muốn mưa, mẹ muốn lấy chồng: đều là những chuyện không cản được.
Lúc tìm câu tiếng Trung bằng nghĩa tiếng Việt thì thấy câu ca dao: Trời mưa bong bóng phập phồng/Mẹ đi lấy chồng con ở với ai. Không biết có liên quan không.

16.3.14

zzz

Theo mình thì học lệch nó chẳng có vấn đề gì cả. Đâu phải ai cũng giỏi tất cả. Đâu phải ai cũng thích tất cả. Tôi học những thứ tôi thích. Tôi giỏi những thứ tôi thích. Điều đó còn tốt hơn trăm ngàn lần.

14.3.14

[Review] Biên Thành - Thẩm Tùng Văn

Lâu rồi không viết về sách. Mục tiêu năm nay là cố gắng viết vài dòng sau khi đọc xong.
.
Biên Thành của Thẩm Tùng Văn làm mình nhớ tới Sông Đà của Nguyễn Tuân. Cũng sông, cũng núi, cũng đưa đò như thế. Biên Thành đơn sơ, mộc mạc, và trong lành. Mình thích những thứ cổ điển như khung cảnh ấy, đời sống ấy.

Nhưng mình không thích thứ tình cảm cổ điển mà Thẩm Tùng Văn kể lại. Yêu mà không nói, yêu mà biểu hiện là không yêu (vì mắc cỡ?). Mình chỉ thấy như thế rất mệt mỏi, rất vô chừng, chứ không lãng mạn, tinh tế chút nào cả. Yêu như thế nên mất đi cũng không có gì lạ. Cái gì mình muốn thì phải nỗ lực để đạt được, dù không đạt được thì mình cũng đã từng cố gắng vì nó.

Nói chung là mình không thích tính cách của Thúy Thúy. Mình quen thuộc với tính cách này lắm và phát chán lên được.

12.3.14

zzz

Mình vẫn còn hiếu thắng, đanh đá, dữ dằn quá trời. Thời nay gọi là "trẻ trâu" đấy.
大方 không dễ học chút nào.


25.2.14

zzz


Bỗng nhiên hiểu được "cảm giác an toàn" có được từ một người nó như thế nào.

Là như phim truyện hay nói dù trời có sập xuống cũng có người đó chống đỡ cho. Người đó nói được thì nhất định sẽ được. Người đó nói không cần lo thì nhất định có thể kê cao gối ngủ ngon. Người đó nói đáng lo thì nhất định mình chết chắc rồi ~_~.

Cảm giác đó thần kỳ lắm. Như là mình trở nên mạnh mẽ hẳn lên, không sợ bất cứ điều gì nữa. Có chuyện gì xảy ra vẫn có người đó ở sau lưng mình, hay thậm chí ở phía trước mình.

Không phải lâu dài nhưng mình cũng tự thấy may mắn lắm.

Mình từng nói (thì phải) là gặp được người đó là điều may mắn nhất cuộc đời của mình.

20.2.14

zzz

Trời ơi, cho tiền chị ấy là chị ấy đi mua sách. Mua một chồng sách mình nhìn muốn khóc luôn.

Mình không có phản đối mua sách. Mình thích đọc sách. Mình cũng mua sách ghê lắm.

Nhưng mà chị ấy xài tiền như chưa hề bị thiếu tiền.

Nhưng mà mình biết mà vẫn cho tiền chị ấy. Mình không thể dạy dỗ ai được, mình chỉ hy vọng người ta biết mình đang làm gì.

Mà mình thì càng khó dạy dỗ hơn. Mình vẫn cho tiền. Vì không muốn chị ấy khó khăn như mình, thấy đồ mình thích mà không thể nào có được.

Nhưng mà chưa từng khổ qua thì làm sao biết trân trọng hạnh phúc?

14.2.14

2014 Resolutions

My resolution this year is fulfill my last year resolution. Oh, yeah!

I did not try very hard to achieve the resolution, which is to reduce the use of plastic bag, but I think I deserve a "pass" grade for it. Ok, I will give myself a B+, of which the plus is a bonus to myself. :))

I have a few for this year resolutions:
- Try harder on reduce the use of plastic bag
- Reduce the consumption of meat. I will try to limit my diet to seafood. No religious reasons involve here. Yes, I am being a hypocrite if you want to comment. But whatever.
- Read all the books that I have bought, downloaded and read more Vietnamese authors.

6.2.14

zzz

Vâng, mình chính thức tức giận vì những cái thủ tục đám cưới rồi.

Mình không hề bị ảnh hưởng của chủ nghĩa tư bản lai căn khi đi du học nhé, từ nhỏ mình đã có suy nghĩ tự cho là tiến bộ như thế rồi. Mình nghĩ vầy, một con người tự đứng trên đôi chân của mình là điều hãnh diện nhất. Một con người tự gánh vác cuộc đời mình, tự chịu trách nhiệm cho bản thân, đó là cao cả nhất. Một người nên được nhận biết bởi những gì họ đã làm, không phải gia đình dòng họ của họ là ai. Mình không biết cha mẹ vợ con của Newton, Einstein, Gauss là ai nhưng mình biết họ là ai, họ vĩ đại như thế nào.

Đừng để mình nói câu hạ màn là: lắm người được cả dòng họ nhà trai qua rước nhưng về bị hành hạ như con ở hay được mấy năm rồi li dị.

5.2.14

zzz

Người ta cưới nhau thì vui hết biết, còn mình không thấy vui gì hết dạ.
Người ta cưới nhau xong thì sinh đẻ liên tục, mình nghĩ thôi cũng thấy sợ.

Căn bản là "hận đời đen bạc". Tại sao cuộc đời của mình mà mình không thể tự kiểm soát được?

Mình phải sống vì nhiều người khác. Rồi lại bắt con mình sống vì mình và nhiều người khác. Một cái vòng lẩn quẩn thật đáng sợ.

26.1.14

入阵曲 - Khúc nhạc ra trận

Tìm nghe vì nghe được đoạn điệp khúc trên radio. Lần đầu xem clip này thì thấy sao mà ồn ào quá, không chịu nổi tiếng ghita và trống.

Nay nghe lại thì lại thích mê. Một phần vì nội dung của bài hát. Không hiểu sao lại đem làm nhạc cho phim thần tượng.


25.1.14

真的漢子 & 大丈夫 (Đàn ông đích thực & Đại trượng phu)



Mình toàn thích mấy anh già @_@.

zzz

Mình đúng là bị cuồng mấy anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây, tay áo xăn lên, không bỏ áo vào quần. Vừa chững chạc, vững chãi lại vừa phong trần, tiêu sái.

Mà mấy anh toàn mặc thế vào mấy đoạn cao trào không thôi.

21.1.14

zzz & Fathers and Sons -- Tình phụ tử

Trong Off Pedder (Tình đồng nghiệp), Hân Thưởng từng nói kết luận của cổ cho một số việc dù không giải thích bằng lý tính (logic) được, nhưng đó là kết luận dựa vào kinh nghiệm chứ không phải dựa vào trực giác.

Mình nhiều khi vẫn ngạo mạn nói là sống lâu chưa hẳn đã hay, không phải cứ nhiều tuổi thì sẽ nói đúng. Không phải chỉ mình mới ngạo mạn vậy đâu, thầy cũng vậy :)), chính thầy đã nói với mình đừng có tưởng người nhiều tuổi thì nói sẽ đúng, nên đừng cứ người ta nói gì thì nghe theo cái đó.

Nhưng mình không phủ định tầm quan trọng của kinh nghiệm. Kinh nghiệm không hẳn chỉ là sống lâu mà quan trọng hơn là trải qua nhiều. Kinh là trải qua. Nghiệm là phép thử. Chỉ cần thử qua nhiều thì sẽ có kinh nghiệm. Sống lâu thì thử qua nhiều. Thử qua nhiều không hẳn cần sống lâu.

Mình thiệt tâm đắc câu nói của Hân Thưởng: không phải trực giác cho tôi biết, mà là kinh nghiệm cho tôi biết.

.
Trong Fathers and Sons của Âu Dương Chấn Hoa, Mông Gia Tuệ, Vương Hỉ, Dương Di, Hạ Vũ, có một đoạn Cao Thăng (Vương Hỉ) nói với vợ cũ là con gái sinh ra được 8 năm rồi, suốt 8 năm đó ảnh cầm cái túi xách lỉnh kỉnh đồ đạc để lo cho con gái, và ảnh không muốn bỏ cái túi đó xuống. Bỏ túi xách xuống nghĩa là ảnh từ bỏ con gái.

Coi đến hết phim mới nhớ lại đoạn Tứ Hỉ (Dương Di) đánh mắng Cao Thăng vì ảnh không chịu nhìn nhận tình cảm của mình. Cổ đánh ảnh, ảnh nhìn cổ. Rồi trong một phút giây, ảnh quyết định là ảnh có thích cổ. Lúc đó, ảnh đã bỏ cái túi xách đó xuống đất, rồi ôm cổ để chứng minh là ảnh có thích cổ. Giây phút đó ảnh bỏ xuống con gái để nghĩ cho mình, nghĩ cho người mình yêu. Mình thấy biên kịch thiệt là tài tình.

Nhưng giây phút đó ngắn ngủi lắm. Sau đó ảnh vẫn cầm túi xách lên và buông cổ xuống. Thật là tiếc lắm thay.

Mình cứ lâu lâu lại xới tung mấy bộ phim trước năm 2005 để coi. Như Fathers and Sons này, đến cuối phim, Tứ Hỉ và Cao Thăng không trở thành một đôi. Mình thấy rất là thực tế, rất hợp lý. Sau năm 2005, phim của TVB không còn được như vậy nữa. Cứ người có tình sẽ được đến bên nhau cho dù muôn vàn cách trở. Còn nếu không đến được bên nhau thì một người sẽ chết đi và người kia ôm nỗi đau gặm nhấm mỗi ngày. TVB hiện giờ thật là tràn ngập tình yêu.


12.1.14

...

Mình đúng là không có số làm Tiểu Long Nữ.

Đồ màu trắng toàn bị dây màu từ đồ khác. Đã giặt riêng đồ màu hay ra màu. Đồ màu giặt chung đó giờ không thấy vấn đề gì. Từ khi mặc đồ màu trắng, thì đồ màu bắt đầu lây màu qua màu trắng.

Không làm Tiểu Long Nữ cũng không sao. Nhưng phải mua lại áo là vấn đề lớn. Thật quá nan giải.

[Review] Prince's Shadow - Bóng vua

Coi lại Prince's Shadow. Có Adam Cheng (Trịnh Thiếu Thu), Sheren Tang (Đặng Tụy Văn), và Yang Yi (Dương Di).

Coi tới tập cuối ngờ ngợ đây là một phiên bản khác của Lộc Đỉnh Ký. Khi coi đến phân nửa, đã thấy dáng dấp của Lộc Đỉnh Ký rồi. Đến tập cuối thì rõ ràng hơn. Vua luôn nắm mọi thứ trong lòng bàn tay. Thao túng cả tình bạn.

Vi Tiểu Bảo làm nhiều chuyện phản nghịch với triều đình, nhưng chưa bao giờ có ý định gây hại Tiểu Huyền Tử, tức Khang Hy. Khang Hy đặt giang sơn lên trên hết, Vi Tiểu Bảo là một con cờ của Khang Hy. Tiểu Huyền Tử là bạn của Vi Tiểu Bảo, Khang Hy không phải. Cũng không rõ từ khi nào Khang Hy đã không còn là Tiểu Huyền Tử.

Mối quan hệ của Cao Thăng và Càn Long cũng tương tự như vậy. Càn Long là bạn của Cao Thăng nhưng Cao Thăng chỉ là người hầu của Càn Long mà thôi. Càn Long quyền uy nhất thiên hạ, hiển nhiên nắm rõ nhất cử nhất động của Cao Thăng. Vua không nói chứ không phải là không biết.
.

Đúng là từ sau năm 2005, chất lượng phim TVB giảm xuống đáng kể. "Bóng vua" chỉ có 20 tập thôi nhưng có nhiều nhân vật điển hình, mỗi nhân vật có một câu chuyện và cá tính điển hình và được thể hiện rõ nét, nhịp kể chuyện nhanh nhưng hấp dẫn.